Chương 19: Khinh Nhờn

Bạch Tư Tư thật sự không cách nào chụp bốn chữ "Nhân viên chăm sóc" lên người đàn ông trước mặt.

Hơn nữa cô ta cảm thấy chuyện này không thể trách cô ta.

Bởi vì hiển nhiên là cô nhân viên chăm sóc đứng ngây ra ở bên cạnh cô ta cũng không đi lên nói.

Vì thế hai người cứ đứng ngây ra như phỗng, không một ai đi lên nói cho Lâm Thanh Nha biết.

Tác dụng của thuốc và hương hoa oải hương đã tiêu tan gần hết mệt mỏi của cô, ý thức hỗn độn của Lâm Thanh Nha tỉnh táo trở lại, cuối cùng cô cũng nhận ra điều khác thường.

Lâm Thanh Nha chống ghế mát xa, hơi nhướng người lên, nhỏ giọng hỏi: "Tư Tư, cô về cùng nhân viên chăm sóc à?"

Mặc dù đôi mắt đen láy lười nhác đã cụp xuống nhưng Bạch Tư Tư vẫn còn hoảng hốt, cô ta nhìn chằm chằm bóng dáng mảnh khảnh kia, giọng nói run rẩy.

"Đúng… Đúng rồi?"

Các nhân viên chăm sóc và chụp ảnh đều phục vụ 1-1.

Nếu nhân viên chăm sóc vừa mới quay lại, thế thì…

Lâm Thanh Nha ngẩn ra, giơ tay muốn tháo bịt mắt hơi nước xuống.

"Đeo."

Nước ấm chảy ra từ vòi hoa sen bốc hơi lên, người nọ rũ mắt, giọng lơ đễnh khàn khàn.

Hắn luồng các ngón tay vào mái tóc dài đen như mun của cô, tiếng nước ào ào vẫn không dừng lại.

"Dục…"

Lâm Thanh Nha cắn môi ngăn mình bật thốt ra tên hắn, những ngón tay trắng nõn xinh đẹp của cô chần chừ vài giây rồi hạ xuống, cô vẫn chưa tháo bịt mắt ra.

"Anh Đường."

"⎯⎯"

Mí mắt của Đường Diệc giật giật.

Vòi hoa sen trong tay cứng đờ.

Vài giây sau hắn cụp mắt xuống, yết hầu khẽ trượt phát ra một tiếng cười nhạt: "Nằm xuống."

Lâm Thanh Nha: "Bảo nhân viên chăm sóc đến đây đi."

"Sao nào, tiểu Quan Âm chê tôi phục vụ…" Tiếng cười ở âm cuối của hắn vừa trầm lại cợt nhả, "Không tốt?"

Lâm Thanh Nha thở dài: "Đây là việc của nhân viên chăm sóc."

"Đúng vậy, hôm nay tôi mới vào làm," Đường Diệc ngẩng lên, nghiêng người nhìn hai người đang ở trong trạng thái hóa đá trước rèm, "… Đúng không?"

Trước ánh mắt chết chóc liếc sang đây, cô nhân viên chăm sóc nhỏ bé không sao thốt lên từ "Không" được.

Đường Diệc đạt được ý xấu, xoay người lại: "Cô xem, cô ta thừa nhận rồi."

Lâm Thanh Nha không nói gì.

Đường Diệc mỉm cười trầm giọng nói: "Tôi bảo cô nằm xuống."

"…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!