Chương 10: Tôi Có Gì Không Nỡ

"Tiểu Quan Âm" là biệt danh nổi tiếng của Lâm Thanh Nha khi cô hát ở Lê viên, còn tiểu Bồ Tát, chỉ có mình Dục Diệc gọi cô như thế.

Mùa hè năm ấy, khi đến cổ trấn Lâm Lang bái sư, Lâm Thanh Nha mặc trang phục diễn hí đến.

Trên vai khoác vải choàng vai dài màu tuyết trắng, trên đầu trùm tấm khăn đội đầu của Quan Âm, không dính bụi trần bước vào căn lều che miệng giếng nọ.

Dục Diệc ôm hộp tro cốt trong lòng, nép mình bên giếng, chật vật như chó hoang, bị nước mưa nước giếng làm hàng mi ướt sũng đến không mở mắt ra được, trong lúc mơ hồ thật sự cho rằng có tiểu Bồ Tát hạ phàm.

Không để ý tới lời ngớ ngẩn của hắn, khi cô không lạnh không nóng, từng chút từng chút lau vết bùn bắn lên hũ tro cốt giúp hắn, giống như tiểu Bồ Tát.

"…Tôi tưởng là bình Ngọc Tịnh của em bị đổ cho nên hôm đó trời mới mưa lớn như thế."

Sau đó thiếu niên cắn cọng cỏ, dựa vào trước cửa sân của cô như cậu nhóc lưu manh, thích lấy câu này ra đùa với cô.

Khi đó cậu trổ mã càng ngày càng cao, vết thương trên mặt cũng nhiều dần lên.

Cô cũng không để ý đến cậu, ở trong viện của sư phụ luyện tập hát hí.

Đến khi mặt trời gần lặn, thiếu niên dựa vào cửa viện sắp ngủ quên mất, Lâm Thanh Nha mới trở về.

Khi đi ra, cô sẽ cầm theo cái hộp thuốc nhỏ.

Trước cửa viện có một tảng đá to, hình tròn, lần nào thoa thuốc Dục Diệc cũng ngồi trên đó.

Tăm bông chấm nước thuốc nhẹ nhàng cẩn thận lăn một vòng lên thái dương hắn.

Miệng vết thương bị nước thuốc thấm vào xót đau nhưng cậu thiếu niên vẫn cười vô tư.

Nhiều lần hắn cố tình chống tay ra sau, nhìn cô gái tốt bụng nghiêng người kề sát hắn, nghiêm túc bôi thuốc cho cậu.

Đôi mắt của tiểu Bồ Tát có màu trà, giống như hồ nước mùa xuân.

Cậu thiếu niên thường hay nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng hô hấp khe khẽ của cô qua khe hở gió thổi suốt ngày đêm.

Cậu nghĩ, nếu người ta đều phải chết.

Thế thì cậu muốn chìm trong hồ nước dưới đáy mắt cô.

…Nếu kết thúc như thế thì cậu có thể vui vẻ rời đi bất kỳ lúc nào.

Đáng tiếc tiểu Bồ Tát không cho.

Lần đầu tiên cậu nói chuyện này cho cô nghe, tiểu Bồ Tát thoa thuốc xong không nói gì cả, cô im lặng rũ mắt, động tác thu dọn hộp thuốc được dạy dỗ bài bản vô cùng tao nhã.

Sau khi thu dọn xong cô đứng dậy, giơ tay lấy cọng cỏ tên điên cắn trong miệng.

"Đi thôi." Giọng cô lúc nào cũng dịu dàng.

Thiếu niên không khỏi bật cười, gió đêm và sao trời bị nghiền nát dưới đáy mắt cậu, "…Tiểu Bồ Tát."

Tiểu Bồ Tát lại lấy cọng cỏ ra, cõng hòm thuốc trên lưng trở về.

Tên điên cả người toàn tật xấu, là cô sửa lại từng cái cho hắn.

Bảy năm không gặp…

Lâm Thanh Nha bừng tỉnh khi ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt bám trên cổ áo Đường Diệc, trong lòng khẽ thở dài.

Tốn công sửa rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!