Chương 8: Trả người

Edit + Beta: Winnie

Sắc trời dần dần tối sầm đi, Châu Châu nhìn mấy vị thái giám đem những ngọn nến trong cung thắp sáng, trong lòng nàng càng thêm hốt hoảng hơn một phần.

Đêm tối đã đến, lại làm nàng càng thêm bất an. Nàng bất quá mới bị bán đi một ngày, chỉ mới một ngày ngắn ngủi như thế đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện khó lường, trước nay nàng chưa từng nghĩ tới việc chính mình có thể nhìn thấy hoàng tử, sau khi nhìn thấy rồi vẫn cảm thấy có gì đó không tốt.

Lương Quang Vũ ngồi ở bên cạnh Châu Châu, hắn từ sau khi Châu Châu nói, thấy nàng không nói chuyện nữa, cũng không giận, chỉ là lệnh cho thái giám chuẩn bị thức ăn mang lên.

Thức ăn chuẩn bị cho Hoàng rử trong cung so với bữa sáng nay của Châu Châu không giống nhau, thịt cá, chay mặn phối hợp, sắc hương vị đều đầy đủ. Châu Châu trộm nhìn thoáng qua, nhịn không được liếm môi, tuổi nàng vẫn còn nhỏ, vẫn không thể hoàn toàn tránh khỏi dụ hoặc của đồ ăn. Tuy rằng nàng toàn lực khắc chế, nhưng ánh mắt luôn dễ dàng lén nhìn qua. Lương Quang Vũ ngồi cạnh tự nhiên đem toàn bộ thần thái cũng cử chỉ của Châu Châu nãy giờ thu hết vào đáy mắt.

Hắn là thấy được, cũng đoán được rõ ràng. Lý Bảo Chương tuy là người hậu hạ bên cạnh Hoàng Đế, nhưng lại không có cách nào tự mình lại đây an bài thức ăn của Châu Châu, hơn phân nửa là thuộc hạ hoặc tiểu thái giám tới làm, tiểu thái giám kia chuẩn bị đồ ăn cho một Mị Nô đương nhiên đều là chút đồ không thể nào so sánh với số mĩ thực hiện giờ ở trên bàn.

"Ngươi đói bụng sao? Ăn trước chút gì đi." Lương Quang Vũ nhìn nàng, trong giọng nói thêm nhiều phần dụ hoặc.

Châu Châu nhìn thoáng qua một bàn bày thức ăn, Lương Quang Vũ cố ý để người cầm cái bàn nhỏ lại đây, đem đồ ăn bưng lên giường, vừa đúng đặt ở trước mặt Châu Châu. Nàng trong mắt hiện lên vài phần giãy giụa như kháng cự với hai suy nghĩ trái chiều trong đầu, nhưng cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu.

"Ngươi không ăn không sợ bản thân bị đói à? Hẳn là ngươi sợ chủ nhân ngươi biết điều này sẽ rầy la?" Lương Quang Vũ nhẹ nhàng nói.

"Nhưng bây giờ nếu ta không nói ngươi không nói, hắn cũng không biết ngươi ăn đồ ăn của người khác đúng không? Huống hồ gì ngươi đã đói bụng, hắn thân là chủ nhân của ngươi lại không chiếu cố ngươi, ngược lại làm ngươi bị đói, hắn như thế không xứng làm chủ nhân, ngươi còn ở đây tiếp tục vì hắn mà đói bụng sao?"

Hắn nói những lời này chính là hướng dẫn từng bước, muốn cho Châu Châu ăn đồ ăn của hắn mang đến, nhưng Châu Châu vẫn cảm thấy có chút gì đó sai lệch, nàng cảm giác được nếu hiện tại dù chỉ ăn một trong số đồ ăn của Lương Quang Vũ, tựa hồ không có chuyện tốt, liền cắn môi lắc đầu.

Lương Quang Vũ thấy thế thở dài, "Nếu ngươi kiên quyết như thế, ta đây cũng không ép ngươi."

Châu Châu nghe được lời này, ngược lại thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng Lương Quang Vũ cũng không có an tĩnh lâu, hắn lại phái người cầm thuốc mỡ lại đây, "Trên cổ tay ngươi bị dây thừng thít chặt làm bị thương, chính ngươi có thể xử lí không?"

Hắn đem thuốc mỡ đưa cho Châu Châu, thấy Châu Châu không nhận, cười khẽ lắc đầu, "Ngươi nếu không bôi dược vết thương sẽ không thể lành được đâu?"

Lương Quang Vũ ở kinh thành chính là dạng nam tử phong lưu, hắn không cần biết đối với dạng nữ tử như thế nào cũng là ôn nhu dễ thân, chẳng sợ nữ nhân kia lại mạo xấu vô muối, phong lưu đa kim hay thân phận tôn quý Lương Quang Vũ đi đến nào vẫn được hoan nghênh, hắn còn không có nghĩ đến có người lại dám không nhận tình của hắn, cự tuyệt hắn.

Loại đối đãi không bình thường này ngược lại làm Lương Quang Vũ nổi lên hứng thú.

Hắn rũ mắt nhìn thiếu nữ trước mặt chậm rãi duỗi tay muốn lấy thuốc mỡ, khi tay nàng cầm được lọ thuốc mỡ kia, hắn lẳng lặng giữ tay đối phương lại.

Chỉ mới nắm lấy tay nàng một chút, hắn liền phát hiện bàn tay của Mị Nô này đặc biệt trắng mềm, so với những bàn tay lúc trước hắn từng chạm qua còn mềm mại hơn.

Châu Châu rõ ràng bị hành động này của hắn dọa sợ, một đôi mắt màu lục đá quý lập tức trừng thật lớn, có điểm giống lúc mèo đã chịu kinh hãi, đồng tử không tự giác mà mở rộng.

Lương Quang Vũ ở cung điện của mình dưỡng một con mèo Ba Tư, mèo kia là mèo đực, nhưng lá gan lại cực kì nhỏ, chỉ cần nghe tiếng bước chân người khác lớn một chút, nó đều sẽ bị dọa. Lương Thiệu Ngôn lúc trước đem nàng nói thành hồ ly, thật sự là cái tên đầu toàn đất, tính cách nàng như thế này sao lại giống được loại hồ ly hoang dã kia.

Ngay lúc này lại vang lên tiếng kêu của Lương Thiệu Ngôn.

"Cửu ca!" Hắn dùng thanh âm rất lớn kêu lên, phảng phất như toàn bộ cung điện đều bị thanh âm của làm cho rung chuyển. Lương Quang Vũ không nhanh không chậm mà buông lỏng tay Châu Châu ra, hắn phát hiện lúc mình vừa buông lỏng tay, thiếu nữ kia liền lập tức trốn ra chỗ khác, hắn càng cảm thấy đến nàng giống hệt như con mèo hắn nuôi.

Nhát gan, cảnh giác tâm trọng, nhưng nhận chủ.

Dưỡng mèo cùng dưỡng người khá giống nhau, đều yêu cầu sự kiên nhẫn.

Không kiên nhẫn với người khác, sao có thể làm một chủ nhân tốt.

Lương Thiệu Ngôn thở phì phì đi vào, nhìn thấy Lương Quang Vũ ngồi ở trên giường ngay bên cạnh Châu Châu, sắc mặt càng trở nên không tốt, "Cửu ca, ngươi cho ta cái chủ ý ngu ngốc gì vậy chứ."

Lương Quang Vũ cười liếc hắn một cái: " Chủ ý ngu ngốc sao?"

"Được rồi, cũng không tính quá ngốc, nhưng phụ hoàng không đồng ý cho ta đem nàng lưu lại." Lương Thiệu ngôn hừ lạnh một tiếng. "Tên Lý Bảo Chương kia không biết là cho phụ hoàng uống canh mê hồn gì rồi, bất quá ta hôm nay cũng không lấy được tiện nghi từ chỗ hắn."

Nói tới đây, hắn oán hận mà hướng Châu Châu trên người nhìn thoáng qua, phất tay gọi tới hai thái giám, "Người tới, đem nàng đưa trở về."

Châu Châu đột nhiên được tự do, vội vàng bước xuống giường, mà nàng lúc đi qua bên người Lương Thiệu Ngôn, lại bị Lương Thiệu Ngôn bắt được cánh tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!