Chương 5: Hồ Ly

Edit+ Beta: Winnie

Châu Châu chờ mãi đến buổi chiều, cũng không gặp được ai tiến vào, đói đến không chịu nổi, nàng còn đứng ở cửa sau gọi đã lâu, bất quá cũng không ai đáp lại nàng.

Đã đói bụng đến kêu òng ọc, nàng uống tạm một chút nước lạnh nhưng cũng không có tốt lên chút nào.

Bụng đói kêu vang Châu Châu cuối cùng đem ghế trong phòng dọn ra, đặt ở cạnh nhau, nàng dẫm ghế nhảy ra ngoài sân.

Nàng là người Hồ, lại chưa ai dạy nàng quy củ trong cung, vốn dĩ Lý Bảo Chương hẳn là phải dạy nàng, nhưng vì đêm qua Châu Châu khóc lóc rồi ngủ mất, Lý Bảo Chương không có cách nào dạy được, hắn càng không thể nghĩ tới Châu Châu dám trèo tường.

Châu Châu men theo vách tường đi ra ngoài, nhìn trên dưới, ngó trái phải, biểu tình trên mặt liền ngốc lăng. Nàng đối với nơi này thực xa lạ biết bao, hơn nữa đối với nàng mà nói cung điện nguy nga màu đỏ kia cực kì dọa người, phảng phất như có một đám sư tử đang mở to miệng toàn máu là máu, nàng lỡ giẫm vào một cái liền bị ăn luôn.

Nàng theo sát tường đi tiếp một đoạn, lúc đến đi đến chỗ tầm nhìn trống trải, Châu Châu lại cảm thấy có chút sợ hãi, nàng rụt thân thể, xoay người muốn trở về, thời điểm đi đến chỗ cửa viện, Châu Châu cảm giác được có thứ đồ vật gì màu trắng từ bên cạnh chân nàng vọt qua, làm nàng sợ tới mức nhỏ giọng kêu một tiếng.

Châu Châu vừa kêu ra tiếng, liền nghe được có người kêu to.

"Ở bên kia."

Nàng sửng sốt, khi nãy hoảng loạn chỉ nghĩ sẽ bò tường trở về. Lúc ra ngoài Châu Châu cố ý ném hai cái ghế ra, nàng bây giờ định dẫm ghế muốn trèo tường vào, lại bị người ta túm được cánh tay.

"Người nào đây? Sao lại ở chỗ này bò tường?"

Giọng của người này nghe có vẻ còn khá trẻ.

Châu Châu sợ tới mức chỉ dám quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhưng mặt nàng liền đâm vào một khuôn mặt tuấn tú khuôn mặt. Chủ nhân của khuôn mặt kia là một thiếu niên, thoạt nhìn tựa hồ không lớn hơn Châu Châu là bao, khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi.

Hắn ăn mặc một thân mãng bào màu đỏ thẫm, trên cổ đeo chiếc vòng hình cây bạc xà vặn hoa khảm ngọc. Hắn ta khi thấy rõ mặt Châu Châu, trong mắt hiện lên vài phần kinh ngạc, sau đó liền trực tiếp đem Châu Châu từ trên ghế bỏ xuống dưới.

Hắn bỏ đến cực kỳ thô lỗ, Châu Châu thiếu chút nữa ngã luôn trên mặt đất.

"Thập lục hoàng tử, thập lục hoàng tử."

Đằng sau truyền đến rất nhiều tiếng kêu gọi, vị thiếu niên anh tuấn trước mặt Châu Châu giọng nhàn nhạt, lười biếng nói: "Ta ở đây."

Hắn vừa mới dứt lời không bao lâu, Châu Châu liền nhìn thấy một đám người gấp rút chạy lại đây, đi ở đàng trước là một người với gương mặt toàn nước mắt nói: "Thập lục hoàng tử, ngài chạy trốn quá nhanh, bọn nô tài đuổi không kịp."

"Các ngươi đều là một đám phế vật, cũng may ta lợi hại, nhìn xem, ta đã bắt được một tiểu hồ ly này." Người được xưng là Thập lục hoàng tử đem Châu Châu vẻ mặt tái nhợt kéo lên.

Nô tài kia vừa thấy liền sửng sốt. "Đây…… Không phải con người sao? Có giống hồ ly đâu chứ?"

"Ta hỏi ngươi, hồ ly kia có phải là một thân trắng tựa tuyết hay không?" Thập lục hoàng tử nói.

Tên nô tài gật đầu.

"Lại hỏi ngươi, hồ ly kia có phải có đôi mắt màu lục hay không?"

Tên nô tài lại gật đầu.

Thập lục hoàng tử nhếch một bên khóe môi cười, ánh mắt hắn nhìn một lượt đánh giá Châu Châu.

"Ngươi xem nàng một thân tuyết trắng, lại có đôi mắt xanh, còn không phải là tiểu hồ ly của ta đã hóa thành người hay sao?"

Nói tới đây, hắn càng cười càng lớn. "Cửu ca cười ta, nói ta xem dị chí đều là viết xằng bậy, huynh ấy còn nói rằng căn bản không có cái gì gọi là yêu tinh hóa thành người nói đến. Để ta xem hắn lúc này còn như thế nào mà chê cười ta nữa đây."

Gương mặt Châu Châu chuyểm trắng bệch, có ý muốn đem cánh tay của mình đang bị đối phương níu giữ kéo ra: "Ta không phải hồ ly."

Nhưng Thập lục hoàng tử kia nắm thật chặt, nàng càng cố nhanh chóng thoát khỏi hắn càng giữ chặt. "Ngươi nghĩ sai rồi, ngươi…… Ngươi……"

Nàng chợt nhớ hình như mới vừa rồi bên chân nàng có một khối màu trắng chạy qua, không chừng đó chính là con hồ ly mà người này đang tìm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!