Chương 47: Xuất cung

Editor: Hân Hân

Châu Châu đem năm đại kim bao mở ra xem, thật xa xỉ nha. Nàng đối với tiền thật ra không nhiều hiểu biết lắm, bởi vì nàng không có chạm vào tiền, A Đạt không cho các nàng chạm vào tiền.

Cung nữ theo lời Châu Châu tìm một cái rương sơn đỏ, Châu Châu liền đem năm đại kim bao kia bỏ vào. Ngày thứ hai của tháng giêng, là lúc phi tần hậu cung tới chỗ Hoàng Hậu thỉnh an, Hoàng Hậu sáng sớm đã gọi Châu Châu qua, ban đầu nàng còn không hiểu vì sao lại muốn nàng đến xem hậu phi hành lễ, sau đó mới phát hiện trong tay chính mình đại kim bao càng ngày càng nhiều, mới ý thức được ý đồ của Hoàng Hậu nương nương.

Lương Thiệu ngôn lại ngồi không được, căn bản không muốn ngồi ở chỗ này thu đại kim bao, cho nên mỗi năm Hoàng Hậu chỉ có thể xuất ra đại kim bao, thu không đủ chi, năm nay có Châu Châu, nhóm hậu phi sớm biết được tin tức, mỗi người đều chuẩn bị thật dày.

Châu Châu hồi sau hai tay đều không cầm nổi, trên mặt cười cũng cười đến miệng hơi cứng.

Thời điểm những phi tần đó cho nàng đại kim bao, đều khen nàng đáng yêu, còn thuận tay nhéo nhéo hai cái viên nhỏ trên đầu nàng.

Châu Châu hôm nay không chỉ mặc một thân đỏ tươi, còn bị cung nữ chải tóc thành song ốc, hai bên rũ dải lụa màu đỏ, hơn nữa vào đông nàng còn ăn đến nhiều, bên trên mang vẻ phì phì trẻ con, mặt quả thật có thêm vài phần trăng trắng mập mạp, càng thêm vẻ đáng yêu.

Lúc sau Châu Châu bị sờ sờ ấn ấn nhiều, phi tần mới vừa duỗi tay liền ngoan ngoãn mà tự động đem đầu đưa lại gần, càng làm mọi người cười rộ lên.

"Mật nhi quận chúa thật đáng yêu, không biết tương lai là con trai nhà ai có phúc khí như vậy."

Những phi tần đó đối với Châu Châu khen không dứt miệng, nhưng trong lòng lại đều nghĩ nghĩ tính toán, đáng yêu thì đáng yêu, nhưng vẫn chỉ là một hài tử do Mị nô sinh ra, nếu không phải cha nàng

- Diệp Thành Mậu chết sớm, lại không có con nối dõi, cũng không có chuyện một Mị Nô hỗn huyết được phong làm quận chúa.

Nếu các vị hoàng tử thân tộc hay nhi lang trẻ tuổi cưới Châu Châu, cũng chả có lợi lộc gì tốt. Huống hồ Châu Châu là quận chúa, gả đi chỉ có thể làm chính thê, Lương Quốc này chưa từng có quý tộc nào có Mị Nô làm chính thê.

Lớn lên đáng yêu như vậy, nếu là gả cho nhi tử của phi tần mình chán ghét thì càng tốt.

Chờ phi tần toàn bộ rời đi, Hoàng Hậu cười tủm tỉm mà nhìn một Châu Châu toàn thân bùn nhão, "Mật nhi, mệt lắm rồi?"

Châu Châu liền nói chuyện sức lực đều không có, nàng hôm nay thật là mệt thảm. Hoàng Hậu thấy nàng đáng thương lại đáng yêu bộ dáng, cười đến càng vui vẻ, vội vàng làm cung nữ đỡ Châu Châu trở về, đảo không quên làm các cung nữ lấy cái đại cái rương lại đây đem đại kim bao toàn bộ trang đi.

Hoàng Hậu nay đã có Châu Châu, lập tức đem toàn bộ đại kim bao hàng năm phải xuất ra, thu trở về, thập phần cao hứng, bữa tối uống nhiều thêm một chén canh, mà Châu Châu dựa vào số đại kim bao này, được lan truyền là một đêm phát đạt.

Lương đế có hoàng tử hoàng nữ đông đảo, năm này vẫn nghỉ ngơi tới tận mười lăm tết Nguyên Tiêu tháng giêng, nghỉ lâm triều nửa tháng.

Mười sáu tháng giêng, lương Thiệu ngôn tới tìm Châu Châu.

"Ngươi lần trước không phải nói muốn xuất cung sao? Hôm nay ta dẫn ngươi ra ngoài, ngươi đi không?" Lương Thiệu ngôn nâng cằm, ánh mắt liếc Châu Châu.

Châu Châu vội vàng gật gật đầu.

Một lát sau Châu Châu mới biết được, căn bản không phải lương Thiệu ngôn đưa nàng ra ngoài, mà là Lương Quang Vũ dẫn hai bọn hắn ra.

Lương Quang Vũ nhìn hai người trang điểm thành tiểu thái giám, nhịn cười thật khổ. Lương Thiệu Ngôn thì lại thấy bình thường, hắn nhìn quen rồi, nhưng Châu Châu mặc quần áo tiểu thái giám, lộ ra gương mặt tinh xảo quá mức xinh đẹp kia của nàng, đừng nói là cần phân biệt thật kĩ lưỡng, căn bản chỉ cần bị người liếc mắt một cái đã nhìn thấu nàng là nữ giả nam trang, huống chi diện mạo Châu Châu rõ ràng khác hẳn với người Hán.

"Mật nhi biểu muội ăn mặc thế này sợ không được rồi." Lương Quang Vũ lắc lắc đầu.

Châu Châu cúi đầu nhìn xuống người mình, "Nơi nào không ổn?"

"Chỗ nào cũng không ổn." Lương Quang Vũ cười khẽ một tiếng, hắn hôm nay ăn mặc một tiếng thanh đại sắc áo gấm, trong tay còn chấp nhất một cái quạt lông, quạt lông lắc lư, đảo có vài phần danh sĩ phong lưu, "Mật nhi biểu muội, ngươi trang điểm tiểu thái giám thật sự không giống."

Hắn đưa tới tay, gọi tới hai cái cung nữ, "Các ngươi mang quận chúa đi xuống một lần nữa đổi thân quần áo."

Lương Quang Vũ sai cung nữ đưa Châu Châu trang điểm thành bộ dạng tiểu cung nữ, lương Quang Vũ lúc này mới đem Châu Châu cùng lương Thiệu ngôn mang lên xe hắn. Trước đây ngày thường lương Thiệu ngôn ra cung đều là xin xỏ lương Quang Vũ dẫn hắn xuất cung. Dù sao lương Quang Vũ cũng là Cửu hoàng tử, thị vệ trong cung canh cửa cũng không dám lục soát xe ngựa của hắn.

"Mật nhi biểu muội hôm nay muốn đi chơi sao?" Ở trên xe ngựa, lương Quang Vũ ôn thanh hỏi.

Châu Châu còn chưa mở miệng, bên cạnh lương Thiệu ngôn lên tiếng trước, "Cửu ca, ta nghe nói gánh hát ngoài cung rất thú vị, ta muốn đi xem." Lương đế không thích nghe hát tuồng, hắn cho rằng hát tuồng đều không có ích lợi, cho nên trong cung làm yến hội chưa bao giờ mời gánh hát tiến cung.

Lương Quang Vũ hạ mi, quạt lông trong tay chậm rãi lay động, "Ta không có hỏi đệ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!