Chương 46: Lén lút gặp mặt

Editor: Hân Hân (Vì chỉ edit một mình, nên mình không làm nhanh hơn được, mình sẽ up cứ mỗi lần hai chương nha)

Lương Quang Vũ đưa mâm qua xong liền trở về chỗ ngồi của mình, Châu Châu do dự, nhưng vẫn hướng đũa về cái mâm Lương Quang Vũ đưa. Đang lúc ăn nên nàng không biết rằng tất cả người chung quanh đều hướng mắt về phía nàng.

Lương đế cũng thấy hết thảy, cười cười với Hoàng Hậu đang ngồi bên cạnh, "Đứa nhỏ Quang Vũ này có vẻ thập phần hợp ý với Mật nhi, chỉ mới gặp mặt lần đầu, đã đem thức ăn trên bàn chính mình cho Mật nhi rồi."

Hoàng Hậu trong ánh mắt mang theo vài phần không vui, thanh âm cũng rất lãnh đạm, "Quang Vũ là ca ca, nhường muội muội một chút cũng là dễ hiểu thôi."

Trừ tịch yến còn kèm theo một sự kiện lớn là đi Trích Tinh Lâu xem pháo hoa, sau khi ăn cơm xong, lương đế dẫn đầu mang theo một đám người băng băng đi về phía Trích Tinh Lâu, Châu Châu tự nhiên ở giữa đội ngũ. Trích Tinh Lâu này có chín tầng, giữa mỗi một tầng là thang lầu tổng cộng có chín thang lầu, vậy nên là chín liền kề chín.

Châu Châu xen lẫn trong trong đám người cùng đi tới, bất thình lình tay bị người khác nhẹ nhàng chạm vào một cái, trong lòng bàn tay nàng liền xuất hiện một tờ giấy.

Nàng sửng sốt, nhìn trái nhìn phải, lại không phát hiện được đang nhìn nàng.

Châu Châu lại suy tư, liền đem tờ giấy lén lút nhét vào giữa tay áo, chờ đến lúc không có ai lại mở ra xem.

Trên Trích Tinh Lâu, đám người Lương đế đứng ở chỗ có tầm nhìn trống trải, Châu Châu không muốn đi qua đó, liền tìm cái góc đứng vào. Vì chuẩn bị để bắn pháo hoa, bọn nô tài liền dập tắt toàn bộ ánh nến trên chín tầng lầu của Trích Tinh Lâu.

Vào lúc pháo hoa được bắn lên trời, Châu Châu nhịn không được chồm lên tay vịn, đôi mắt nàng phản ánh hình dáng của pháo hoa, những bông pháo hoa đó trong đêm tối như hoa quỳnh nở rộ giữa ban đêm, một mùi hương lướt đi qua, chỉ để lại giữa không trung nhàn nhạt hương thơm.

Châu Châu nhịn không được quay đầu đi tìm bóng dáng Lý Bảo Chương, lại phát hiện hắn đang đứng ở chỗ cách mình ba bước. Hắn như cũ ăn mặc một bộ quan phục thái giám màu xanh lục đậm kia, trên gương mặt ngũ quan tinh xảo kia là môi hồng răng trắng, giữa ấn đường là nốt ruồi màu chu sa phảng phất rực rỡ lấp lánh, quan trọng nhất là cặp con ngươi xinh đẹp kia của hắn đang nhìn thẳng chằm chằm Châu Châu.

Ánh mắt Châu Châu liền sáng lên, liền lộ ra một nụ cười tươi với Lý Bảo Chương, lại chẳng hiểu vì sao, Lý Bảo Chương hình như lại tức giận với nàng, thế nhưng quay mặt đi, không hề nhìn nàng nữa.

Châu Châu vi lăng, tinh thần uể oải, lương Thiệu ngôn không biết từ nơi nào liền đến đây. Hắn đến bên cạnh Châu Châu, âm thanh pháo hoa quá lớn, vì để đối phương nghe rõ tiếng của mình hắn không thể không kề sát vào lỗ tai Châu Châu.

"Năm mới vui vẻ." Lương Thiệu ngôn ở bên tai Châu Châu hô to tiếng.

Mà cùng lúc đó, một tiếng chuông nặng nề chậm rãi vang lên.

Năm mới đến rồi.

Sau khi xuống khỏi Trích Tinh Lâu, Châu Châu kiểm tra hai bên trái phải không có ai liền len lén mở tờ giấy ra, chỉ thấy tờ giấy kia viết một câu Hồ ngữ, muốn nàng đợi lát nữa gặp mặt ở biển sao hồ.

Châu Châu đã lâu không thấy được văn tự quen thuộc của dân tộc mình, sửng sốt hồi lâu. Người viết thư cho nàng lại biết Hồ ngữ, quá thần kỳ.

Biển sao hồ cách Trích Tinh Lâu không xa, bởi vì vào đông, hồ nước kia hiện tại đều đóng băng hết cả, ngày mùa hè phong cảnh bên kia còn được tính là khá đẹp, vừa vào đông, liền không có gì đẹp, cho nên hiện tại ngày thường cũng không có người đi qua đó.

Châu Châu hôm nay dự tiệc, chỉ dẫn theo một cung nữ. Cung nữ kia thật vất vả mới tìm được Châu Châu, liền nghe được Châu Châu nói: "Vừa rồi hình như ta rơi khuyên tai ở Trích Tinh Lâu, ngươi có thể giúp ta đi tìm xem sao?"

Cung nữ nhìn lỗ tay Châu Châu, quả nhiên có một bên tai trống không. Nàng vội vàng quay lại Trích Tinh Lâu tìm, Châu Châu thấy nàng vừa đi, liền rón ra rón rén đi đến biển sao hồ.

Nhưng sau đó nàng tới biển sao hồ rồi, lại không thấy một ai cả. Nàng đợi một hồi, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt. Châu Châu hít hà một hơi, lập tức quyết định quay lại đường cũ.

Từ biển sao hồ quay lại chỗ Trích Tinh Lâu phải đi ngang qua một rừng cây nhỏ.

Châu Châu đi được một nửa, tay lại đột nhiên bị ai đó giữ chặt, nàng còn kịp kêu ra tiếng nào, người nọ đã bưng kín môi nàng, đem nàng chặt chẽ giam cầm trong ngực, mà Châu Châu trong lúc kề sát ngực đối phương, đã ngửi được mùi hương trên người đối phương.

Đôi mắt Châu Châu lập tức trợn tròn, nàng liền không giãy giụa nữa, thành thành thật thật khóc trong lòng ngực đối phương, thậm chí đối phương buông lỏng tay, nàng còn ôm eo đối phương, đem mặt mình cọ cọ lên cổ đối phương, mười phần giống hệt đứa trẻ đi lạc tìm lại được trưởng bối trong nhà.

"Ca ca, ta nhớ ca." Châu Châu nhỏ giọng mà nói.

Lý Bảo Chương sờ sờ lỗ tai nàng, thấp giọng hỏi: "Lạnh không? Ta vừa rồi bày ra chút công phu mới có thể lại đây."

Châu Châu lắc đầu, "Không lạnh."

Trong rừng cây rất tối tăm, hai người đều không thấy rõ biểu tình của đối phương. Tay Lý Bảo Chương sờ soạng lỗ tai Châu Châu, tay hắn lạnh như băng, đụng tới da thịt ấm áp của Châu Châu, hai người đều run lên.

Châu Châu dụi vào lòng ngực Lý Bảo Chương, muộn thanh muộn khí mà nói: "Ca ca, ta không muốn lại ở nơi này, chúng ta có cách nào ra khỏi cung không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!