Chương 4: Tức giận

Edit + Beta: Winnie

Có lẽ là nghe được âm thanh cửa bị đẩy ra, Châu Châu ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía cửa liền phát hiện người đẩy cửa là Lý Bảo Chương, nàng vội vàng lau nước mắt, gương mặt chỗ dấu tay liền quay sang hướng khác.

Lý Bảo Chương ánh mắt tinh xảo, sớm đã thấy rõ dấu tay trên mặt Châu Châu. Hắn nhớ rõ lúc đưa Châu Châu hồi cung nàng còn rất tốt, hiện tại trên mặt lại xuất hiện một dấu tát tay, là ai đánh?

Lý Bảo Chương đem áo ngoài treo lên, lại tự rót cho mình một chén trà, trà trong phòng nước đã lạnh, hắn nhấp một ngụm liền tỏ vẻ ghét bỏ mà buông xuống.

"Vừa rồi không ai tới thay trà sao?" Lý Bảo Chương hỏi với âm sắc lạnh lùng.

Châu Châu khịt khịt mũi, trả lời: "Ta không phát hiện."

Lý Bảo Chương nhấc mí mắt hơi hơi liếc nhìn nàng, nốt ruồi đỏ cạnh mi tâm ở dưới ánh nến càng thêm xinh đẹp.

"Dấu tay trên mặt ngươi từ đâu mà ra?" Hắn hỏi đã một lúc nhưng vẫn không nghe thấy người trả lời.

Lý Bảo Chương liền đứng lên khỏi ghế, chân hắn dài nên vừa bước vài bước đã đi tới mép giường. Rồi từ trên cao nhìn xuống Châu Châu, giọng nói so với ban nãy có phần lạnh hơn rất nhiều: "Lại không phải người câm, tại sao nghe hỏi không đáp?"

Châu Châu nghe vậy thân thể nàng vô thức mà lùi về sau một chút, Lý Bảo Chương nhịn không được nhíu mày.

Đời trước Châu Châu cũng không có sợ hắn như vậy, lúc mới bắt đầu bọn họ là thật sự vui vẻ ở cạnh nhau, chỉ là sau đó nàng dần dần chán ghét thân phận thái giám của hắn.

Nghĩ đến đây, Lý Bảo Chương trong lòng có chút không thoải mái, hắn cong lưng, thấy Châu Châu càng nhanh chóng trốn về phía sau liền trực tiếp bắt lấy chân đối phương rồi đem người kéo lại gần mình.

"Trên người ngươi quần áo dơ như vậy, lại còn hôi nữa, ai cho ngươi ngồi lên giường ta?" Lý Bảo Chương trọng sinh một lần, cách nói chuyện càng thêm khắc nghiệt.

"Cũng không biết trên người có bệnh gì hay không, phỏng chừng ta dùng năm mươi kim mua ngươi chính là mua về mệt mỏi cho ta mà thôi."

Hắn vừa dứt lời, liền thấy Châu Châu khóc lóc nói: "Ta không có bệnh, ta thật sự không bệnh."

Nàng muốn đẩy Lý Bảo Chương ra lại đẩy không nổi, khổ sở nghiến răng dùng sức.

Lúc Châu Châu bị bán đi còn có ý nghĩ mong muốn ngày ngày được ăn no, nàng cũng không biết rằng đây chỉ là A Đạt lừa gạt các nàng nên mới nói vậy.

Bất quá trong một buổi tối bị bán đi, nàng đã cảm thấy bản thân ăn rất nhiều khổ, không biết đã khóc bao nhiêu lần. Nàng khổ sở mà đẩy hắn, nhưng vừa khóc vài lần nên sức lực cũng chẳng còn.

Ánh mắt Lý Bảo Chương hơi trầm xuống, lông mày nhướng lên, hắn trực tiếp đem người kéo vào lồng ngực, tránh cho Châu Châu tiếp tục giãy giụa.

"Khóc cái gì? Ngươi có phải có bệnh cho nên bị người đánh một cái tát hay không?"

Giọng của Châu Châu có chút khó thốt lên lời, nàng nức nở hai tiếng, nhưng vẫn lắc đầu.

Lý Bảo Chương vốn dĩ muốn buộc Châu Châu nói ra ai đánh nàng, nhưng xem chiện tại cái dạng này của nàng, vô thức lại mềm lòng lên. Hắn cũng biết hắn không nên mềm lòng như vậy nhưng lại không thể không như vậy, tâm tình liền trở nên phức tạp.

Châu Châu giãy giụa không đẩy Lý Bảo Chương, chỉ có thể ghé vào trong lòng ngực đối phương mà khóc, nàng giống như khóc đến mệt mỏi, không bao lâu liền ngưng, thân thể cũng chậm rãi mềm xuống, cuối cùng cứ thế ở Lý Bảo Chương trong lòng ngực ngủ mất.

Nàng ở trên chợ liên tiếp quỳ hơn mười ngày, mỗi ngày đều phải chống chọi với ánh nắng mặt trời gay gắt trên đầu, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hôm nay lại liền khóc vô số lần, nàng thực sự vẫn nhỏ, mệt đến khóe mắt còn treo nước liền ngủ rồi.

Lý Bảo Chương nhìn Châu Châu thiếp đi, trong lòng càng thêm phức tạp. Hắn vốn dĩ đặc biệt hận nàng, việc này chất chứa trong lòng hắn mười mấy năm, mỗi một đêm hắn đều mơ thấy buổi tối hắn chết.

Châu Châu biến mất, ngày ấy còn mưa to, hắn sợ Châu Châu vô thanh vô thức mà đụng phải các chủ tử trong cung, rốt cuộc hắn bất quá chỉ là một tiểu thái giám, muốn bảo vệ Châu Châu là điều cực kì khó khăn.

Hắn cầm dù giấy đi tìm Châu Châu, kết quả lại bị mấy tên thị vệ trói lại, ném vào trong hồ.

Hắn suy tính nhiều năm đều để chờ đến ngày này, hắn muốn trả thù Châu Châu. Nhưng khi thấy Châu Châu như vậy, hắn vẫn không nhịn được mềm lòng.

Lý Bảo Chương cắn răng, lông mày đều nhíu thành một đoàn.

Hắn rũ mắt nhìn thiếu nữ trong lòng ngực, một lát sau đem người buông xuống. Còn hắn ra bên ngoài lấy nước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!