Chương 23: Ma Kính chi hảo

Edit+Beta: Vuming

Hoàng cung sau giờ ngọ là thời điểm an tĩnh nhất, đến cả tiếng ve kêu cũng không có. Cung nhân trước đó đã sớm đem bọn ve trên cây la hét một lưới bắt hết, nếu lại có nữa, thì nó vừa phát ra một thanh âm là bị bắt ngay. Các vị chủ tử không thích sau giờ ngọ có âm thanh ầm ĩ, các cung nhân đành phải cực lực làm hoàng cung an tĩnh.

Lương Thiệu Ngôn nằm ở trên giường, không biết là do nóng, hay là do thứ gì mà hắn cứ lăn qua lộn lại ngủ không được, cuối cùng đành bò dậy. Thái giám canh giữ ở mép giường vội vàng quỳ trên mặt đất: "Thập lục hoàng tử?"

Lương Thiệu Ngôn xốc lên màn giường màu yên hà, vớ cũng chưa mang vào đã trực tiếp xuống giường, làm tiểu thái giám hoảng sợ, vẻ mặt trắng nhợt: "Thập lục hoàng tử, còn chưa mang vớ đâu."

"Trời nóng như vậy, còn có thể đông lạnh bổn hoàng tử hay sao?"

Lương Thiệu Ngôn quay đầu lại tức giận mắng, một gương mặt tuấn tú tràn đầy tức giận: "Ngươi, đi hỏi thăm xem Mị Nô kia có phải vẫn còn ở cung điện của Đại công chúa không."

Lương Thiệu Ngôn qua mấy ngày mới biết được Lương đế đem Châu Châu thưởng cho Ngọc Thịnh công chúa làm cung nữ, lúc hắn biết được tin tức này tức giận quăng bể chén trên tay đang cầm. Tuổi tác hắn vẫn còn nhỏ, là nhi tử nhỏ nhất của Hoàng Hậu, mười lăm năm qua chưa gì hắn muốn mà không chiếm được, nào biết Mị Nô kia năm lần bảy lượt làm hắn mất mặt.

Lại nói nếu như nàng ta là nô tài của Lý Bảo Chương, hiện tại sao có thể đem thưởng cho Đại hoàng tỷ chứ?

Nhưng điều làm Lương Thiệu Ngôn tức giận nhất vẫn là phản ứng của Châu Châu, nghe nói nàng cùng Ngọc Thịnh công chúa ở chung thập phần hòa hợp, Ngọc Thịnh công chúa cũng sửa luôn tính cách vốn có, nhận một cái Mị Nô làm muội muội, lại đối những thân hoàng muội của nàng còn tốt hơn nhiều.

Tiểu thái giám đội nắng đi ra ngoài dò hỏi, trở về vừa bẩm báo được mấy chữ đã bị Lương Thiệu Ngôn đá cho một cái. Lương Thiệu Ngôn biết Châu Châu vẫn còn ở trong điện Dịch Hoa tâm tình càng thêm không ổn, vốn dĩ giờ ngọ đã nóng bức, nay khó ngủ càng thêm khó ngủ hơn.

So sánh với Lương Thiệu Ngôn đang táo bạo, lúc này Châu Châu ngủ rất tốt, rất sảng khoái, nàng ngủ ở trên giường Ngọc Thịnh công chúa, mép giường còn có chỗ đặt khối băng để giải nhiệt. Khối băng này được trữ từ đông đến hạ, thường được cấp vào ngày hè, nhưng khối băng giữ được nửa năm, tan đi không ít, nên không phải vị chủ tử nào cũng có thể dùng

Ngọc Thịnh công chúa vẫn chưa ngủ trưa, nàng mặc thường phục, tóc chưa vãn, ngồi trên giường cạnh cửa sổ đọc sách, chỉ là kia phiên thư động tác là nhẹ lại càng nhẹ, lúc cung nữ mang canh hạt sen ướp lạnh giải nhiệt tiến vào, nàng còn dùng ánh mắt ý bảo đối phương tay chân nhẹ nhàng lại.

Cung nữ đưa hạt sen ướp lạnh mau chóng lui ra ngoài, nàng vừa đi ra ngoài liền nhịn không được cùng cung nữ bên ngoài nói: "Công chúa sợ làm Châu Châu tỉnh, canh kia đưa tới cũng không uống." Nàng nói đến điều này, chợt thở dài, nhìn về phía Trích Tinh bên kia: "Trích Tinh tỷ tỷ, công chúa đang muốn làm gì vậy?"

Thật sự quá khác thường, nếu công chúa là một vị nam tử, đem Mị Nô này sủng lên trời cũng được, các nàng cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái, nhưng công chúa của các nàng lại chỉ là một nữ nhân không hơn không kém, một thân nữ nhân sao lại muốn đi sủng một nữ nhân khác?

Hay là Mị Nô này rất có địa vị?

Trích Tinh ôm kiếm, gương mặt thanh tú mang theo vài phần biểu tình sâu không lường được: "Các ngươi lại đi quản chủ tử muốn cái gì làm cái gì sao? Các ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận thuộc về bản thân là được."

Cung nữ đành phải thôi nói, đi đến phòng bếp chuẩn bị lại hai chén sen ướp lạnh mới, nếu là Châu Châu tỉnh, nàng và công chúa đều có thể uống, nếu chỉ có một chén, công chúa nhất định sẽ đem phần nàng nhường cho Châu Châu mất.

Cung nữ trong điện Dịch Hoa không thể nào đoán nổi tâm tư của chủ tử mình, thập lục hoàng tử Lương Thiệu Ngôn cũng không nghĩ ra. Hắn căn bản không thể lý giải được người cùng mình đoạt tiểu hồ ly kia lại là một nữ nhân, còn là Hoàng tỷ của hắn, nếu là Cửu hoàng huynh Lương Quang Vũ muốn đoạt thì chẳng nói làm gì, nam nhân tranh nữ nhân là chuyện bình thường không thể bình thường hơn.

Hắn còn nghe nói Ngọc Thịnh công chúa còn đem Châu Châu sủng đến không chịu được, càng thấy khó hiểu.

"Các ngươi nói, hoàng tỷ này của ta là mấy có ý tứ gì?" Lương Thiệu Ngôn ngủ không được, dứt khoát đem mấy tiểu thái giám chính mình dùng thuận tay toàn bộ gọi vào tới trước mặt: "Nữ nhân sủng nữ nhân, tự cổ chí kim ta chưa từng nghe qua chuyện này."

Một cái tiểu thái giám, trước hết nói: "Có lẽ là Đại công chúa thấy Châu Châu cô nương đáng yêu."

Lương Thiệu Ngôn hừ lạnh một tiếng, "Đáng yêu có thể dùng đến loại chiếu cố đó ư?" Nếu là Đại hoàng tỷ lớn hơn vài tuổi, hắn nhất định phải hoài nghi Châu Châu có phải là do Đại hoàng tỷ sinh hạ hay không đấy.

Có tiểu thái giám lại nhìn nhìn tả hữu người, thật cẩn thận nói: "Thập lục hoàng tử, đại công chúa vẫn luôn chưa gả, có thể hay không là......"

Tiểu thái giám một lời nói không dám nói xong, nhưng Lương Thiệu Ngôn lại nghe được rành mạch, hắn chọn hạ mi, lại chớp chớp mắt, "Ngươi là nói nàng có Ma Kính chi hảo?"

Lương Thiệu Ngôn nói xong mặt liền biến sắc, cũng không biết hắn nghĩ tới cái gì, sắc mặt càng thêm phần cổ quái, hắn nhìn mấy tên tiểu thái giám kia: "Lời bổn hoàng tử nói ra hôm nay, các ngươi cũng không thể truyền ra ngoài, đồng thời đi nhìn chằm chằm Dịch Hoa điện cho ta, nhìn xem lời nói của ta ban nãy liệu có phải sự thật."

Nếu là Ngọc Thịnh công chúa thực sự có Ma Kính chi hảo, hắn sẽ phá được "án tử" vì sao nàng vẫn luôn chưa gả đi.

Lương Thiệu Ngôn là người không thể im lặng, hắn tự giác phát hiện đại sự, liền trực tiếp đi tìm Lương Quang Vũ. Lương Quang Vũ đang ở thư phòng luyện tự, bị Lương Thiệu Ngôn cấp vọt tiến vào.

"Cửu ca, có việc lớn rồi." Lương Thiệu Ngôn gọi bậy chạy vào.

Lương Quang Vũ không vội bất mãn chậm rãi viết xong nét bút cuối cùng: "Chuyện gì?"

Án trên bàn, bút tẩu long xà tự nhảy với trên giấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!