Dương Sóc ngẩn người, khen ngợi giơ ngón tay cái lên với Phó Tư Diễn, nói: "Khó trách lại có thể đàn hay như vậy, đứa nhỏ này quá giỏi!"
Phó Tư Diễn cười nhạt không nói, dường như cam chịu.
Dương Sóc chợt vỗ nhẹ vào lưng Dương Tuyết, "Cháu nhìn xem chị Dung Hoan đi, có thể vào khoa nhạc của đại học S là rất giỏi đó, về sau cháu nên chăm chỉ nhờ cô ấy chỉ dẫn về đàn piano, hiểu không?"
Chuyên ngành mà Dung Hoan theo học, chính là nơi mà cô ta tha thiết mơ ước được bước vào.
Dương Tuyết nhớ lại buổi sáng hôm nay, cô ta còn ở đây nhục nhã Dung Hoan không biết thưởng thức, giây phút này bỗng cảm thấy khuôn mặt nóng bừng, đau đớn.
Nhưng ngại ông nội vẫn đang ở đây, Dương Tuyết chỉ có thể gật đầu nghe theo: "Con sẽ học tập theo chị Dung Hoan thật tốt." Cô ấy đỏ mặt liếc nhìn Dung Hoan, xấu hổ đến muốn chạy trốn.
Thấy đã sắp đến giờ, Phó Tư Diễn lên tiếng muốn đưa Dung Hoan đi về.
Sau khi lên xe, Dung Hoan và anh ngồi chung ở hàng phía sau, cô nhìn Kế Sâm ngồi ở ghế phụ, nhớ lại ở lần ở bar, anh ta cũng ở đó.
Không ai nói chuyện, không khí trong xe trở nên trầm mặc. Dung Hoan không nhịn được nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, chỉ thấy đôi mắt Phó Tư Diễn khép lại, tay đặt trên đùi.
Khuôn mặt đẹp trai nghiêng sang một bên như vẽ ra một đường cong hoàn hảo, hàng mi rậm rạp che đi đôi mắt.
Cô đang nhìn, đầu của người đàn ông bỗng ngoảnh về phía cô, nhướng đôi mi dài, ánh mắt chính xác bắt giữ tấm mặt chưa kịp thu hồi của cô.
Thấy cô nhanh chóng ngồi thẳng đứng, khuôn mặt trắng nõn hiện lên một rặng mây hồng, anh mỉm cười, giọng nói thản nhiên: "Nhóc con nhìn lén chú à?"
"…… Không có."
"Chú Phó đã nhìn thấy rồi."
Kế Sâm ở hàng phía trước nghe vậy, biểu cảm kinh ngạc, nhìn từ kính chiếu hậu, trên khuôn mặt như tảng băng của Phó Tư Diễn lại đang tươi cười! Còn giọng điệu vừa nói chuyện của anh…… Đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy Phó Tư Diễn nói chuyện kiểu vui đùa như vậy.
Dung Hoan nhìn về phía anh, giả bộ nghiêm túc: "Cháu đang nhìn phong cảnh từ cửa sổ xe bên cạnh chú, không phải nhìn chú."
"Được, là chú hiểu lầm." Ý cười của anh càng rõ hơn, đã bớt buồn ngủ, đổi chủ đề khác: "Hôm nay chú cũng mới được biết Hoan Hoan đánh piano hay như vậy."
Dung Hoan nhấp miệng, "Cháu học từ nhỏ."
"Rất thích đánh piano?"
Dung Hoan gật gật đầu, ánh mắt an dừng trên ngón tay dài thon dài của cô, khóe môi hơi cong: "Cháu rất hợp đấy."
Dù cho là khí chất hay tư chất.
Dung Hoan thẹn thùng cúi đầu, không trả lời.
Xe vẫn đang chạy, Dung Hoan đột nhiên cảm thấy bụng dưới trào ra một dòng nước ấm quen thuộc, lông mày cô cau lại.
Đừng bảo là "mùa dâu" đến nhé?
Trong lòng cô ngập tràn cảm giác hoảng hốt, không ngờ nó sẽ tới sớm như vậy, cô cũng không lót cái gì bên dưới.
Trên xe đều là đàn ông, những chuyện như vậy cô không biết mở miệng như nào.
Lòng bàn tay nắm chặt lại rất nhanh đã chảy mồ hôi, cô thấy thần ngước lên, vườn vặn nhìn thấy sắp đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi.
Cô nắm lấy cơ hội mở miệng: "Chú Phó, tôi muốn vào cửa hàng tiện lợi mua chai nước, có hơi…… khát nước."
Phó Tư Diễn ngẩng đầu, nhìn về phía kính chiếu hậu, tài xế nhìn thấy ánh mắt anh, hiểu ý dừng xe ở một bên.
Dung Hoan đang định mở cửa xe thì một tờ tiền đỏ xuất hiện trước mắt, sau đó nghe thấy Phó Tư Diễn nói: "Tiện thể giúp chú mua bao thuốc lá."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!