Chương 46: Ngủ ngon, cô dâu của anh.

Ngày kết hôn sắp đến, trong trường học lại bề bộn nhiều việc.

Trước kì nghỉ 1/5 lại có một kì kiểm tra tháng nữa, Khê Ngôn vừa phải dành thời gian làm đề với các giáo viên bộ môn vừa phải quán triệt kì nghỉ 1/5 với học sinh, thêm đó nữa là họp phụ huynh.

Buổi tự học tối thứ bảy vẫn diễn ra như bình thường, đương nhiên, ai trốn học thì vẫn cứ trốn thôi.

Tuy rằng Khê Ngôn không có cách nhưng nếu nói được thì cô vẫn tìm học sinh tới để nói chuyện. Bởi vì không phải mỗi học sinh đều giống Chu Vũ, tuy nhìn khó bảo nhưng chỉ cần để cậu cảm nhận được tấm lòng của giáo viên thì sẽ ngoan ngoãn nghe lời.

Từ đầu kì đến giờ cô đã gọi Ngô Khắc tới nói chuyện vài lần, lúc đầu cậu ta còn nghe lời cô được chút, chẳng lâu sau đã lòi mặt chuột, tuy vậy điều làm cô vui nhất là Chu Vũ rất kiên quyết, không đi học muộn về học sớm, không hề thiếu lấy một tiết nào.

Những chuyện khác cô cũng không rảnh bận tâm, cũng không suy xét cái gì thành tích với chả chuyên cần nữa, học sinh không trái với kỷ luật là được.

Vốn là Khê Ngôn nghĩ Chu Vũ sẽ bị ảnh hưởng cảm xúc bởi việc họp phụ huynh nên mấy ngày nay tương đối chú ý tới cậu, nhưng sau khi cô quan sát hồi lâu thì mới phát hiện hình như cậu không bị ảnh hưởng chút nào thì phải.

Chỉ là cô vẫn lo liệu có phải cậu đang miễn cưỡng cười vui hay không.

Hôm họp phụ huynh là vào thứ bảy, ngoại trừ chỗ ngồi của Chu Vũ trống không thì mọi người đều đến đông đủ.

Không ngoài sự dự đoán của Khê Ngôn, khi cô nói tới tình huống học tập và chuyên cần của học sinh thì thấy bố của Ngô Khắc vừa xấu hổ vừa bực mình, thỉnh thoảng lại thất thần, có khi đang tính xem lúc về lên mắng con trai thế nào, cũng có thể là dùng bạo lực.

Sau khi kết thúc buổi họp phụ huynh cô bèn gọi điện cho Chu Vũ, có vẻ cậu vừa mới tỉnh ngủ, cô nói hai câu xong bèn ngắt máy, mới quay lại đã thấy bố Ngô Khắc hung hãn bước ra ngoài.

Cô nhanh chóng gọi ông lại: "Anh Ngô."

Bố Ngô Khắc nhìn sang phía cô, vẫn còn rất giận, "Cô giáo Lý à? Có việc gì đấy?"

Khê Ngôn nói: "Chuyện đó... Thật ra giữa cha mẹ và con trẻ quan trọng nhất là thông cảm và thấu hiểu."

Bố Ngô Khắc căm giận hừ lạnh, "Đúng thế, tôi nghĩ cái roi của tôi sẽ cho nó biết thế nào là thông cảm với thấu hiểu đấy! Nó sẽ nhanh hiểu ra đạo lý từ cái roi của tôi thôi!"

"Anh đừng xúc động..."

"Cô giáo Lý, mong cô đừng nhúng tay vào chuyện này, đây là con trai tôi, nếu giáo viên như cô không dạy được nó thì để bố nó tự ra mặt!"

"Mong anh..."

"Hừ!!" Ông ta đi mất.

Mong anh hãy nhẹ tay thôi...

Khê Ngôn thầm bổ sung.

Buổi tối, Khê Ngôn đang nấu cơm tối, cô càng nghĩ càng cảm thấy nóng ruột bèn gọi điện cho Ngô Khắc, không ai nghe máy.

Lúc Cố Văn Lan về nhà đến nhà rồi ăn cơm, cô lại gọi điện cho bố Ngô Khắc nhưng vẫn không ai nghe máy, cô vừa lo lắng vừa sốt ruột, Cố Văn Lan cũng hết cách với cái tính thích bận tâm người khác này của cô, anh cơm nước xong bèn tự cầm chén đũa vào dọn dẹp.

Khê Ngôn hồi thần, cô bám theo anh nói: "Để em."

"Không cần, em cứ bận việc em đi." Cố Văn Lan kéo cô ra.

"Em bận cái gì cơ?" Cô ngơ ngác.

Cố Văn Lan nói: "Bận lo cho học sinh của em, bận lờ anh sang một bên, cả tối chả nói với anh được câu nào cả."

Khê Ngôn cảm thấy hơi buồn cười, "Được rồi, anh đi nghỉ đi, để em làm cho."

Buổi tối Cố Văn Lan nằm trên giường đọc tài liệu, cô cứ đi đi lại lại trong phòng ngủ, sau đó bèn gọi điện thoại cho Ngô Khắc, lần này cuối cùng cậu cũng nghe máy.

Ngô Khắc vừa nghe máy bèn nói: "Cô ơi, họp phụ huynh hôm nay cô nói gì với bố em thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!