Cuối cùng Khê Ngôn vẫn dùng nhiệt kế thủy ngân đo nhiệt độ cơ thể cho anh, kết quả cho thấy nhiệt độ đang là 36.9°, quả thật là đã hạ sốt, sau khi đo xong Khê Ngôn còn nói thầm, tố chất thân thể kiểu gì đây, sao mới chỉ một đêm mà khôi phục nhanh quá vậy?
Cố Văn Lan về phòng lấy quần áo tắm rửa, cô cũng thử đo cho chính mình, không phát sốt.
Lúc ăn bữa sáng, điện thoại Khê Ngôn báo có tin nhắn tới, là tin từ Cố Vân Vi, hỏi cô xem Cố Văn Lan có đồng ý về nhà ăn cơm không.
Cô liếc sang phía người đối diện, lúc anh ăn tuy không văn nhã nhưng cũng không hề thô lỗ, là cách ăn tiêu chuẩn mà một người đàn ông nên có, ngồi có tướng ngồi, anh bưng chén, ăn cháo từng muỗng một, âm thanh phát ra không lớn, không kén ăn...
Cố Văn Lan nhìn qua, nói: "Nhìn anh ăn ngon hơn bát cháo trước mặt em hả?"
Khê Ngôn rũ mắt, cô quấy chiếc muỗng sứ, im lặng một lát bèn dứt khoát nói thẳng, "Anh muốn dành chút thời gian về nhà anh ăn một bữa cơm không?"
Một lần nữa Cố Văn Lan nhìn sang phía cô, đặt một câu hỏi như muốn xác nhận điều gì đó: "Về nhà nào cơ?"
Khê Ngôn hơi trầm tư, nói: "Vân Vi gọi điện thoại tới mong cuối tuần này chúng ta dành chút thời gian trở về ăn một bữa cơm, anh thấy thế nào?"
Cố Văn Lan thậm chí còn không thèm suy xét, vẻ mặt anh rất lạnh nhạt, nói: "Dạo này anh bận, tính sau đi."
Khê Ngôn ừm một tiếng, không hề nhắc lại chuyện này.
Chỉ nghĩ một chút đã biết chuyện này rất khó thực hiện, ngày đó trưởng bối hai nhà ăn cơm mà Cố Văn Lan còn dám lạnh mặt với viện trưởng Cố nữa là, nếu anh về ngôi nhà kia có khi nào đập nhà ra luôn không?
Trên đường đến trường học, Khê Ngôn vẫn cân nhắc xem nên trả lời tin nhắn của Cố Vân Vi như thế nào, không nghĩ tới cô ấy trực tiếp gọi điện cho cô.
Cố Vân Vi: "Chị dâu, sao rồi ạ? Anh trai em có đồng ý không?"
Khê Ngôn hơi xin lỗi, "Không," không biết là vì cô không muốn khiến Cố Vân Vi thất vọng hay muốn lấy cớ cho Cố Văn Lan, cô nói: "Em biết mà, cuối năm bệnh viện bận lắm, anh ấy mà bận thì có nhiều đêm cũng không về nhà được."
Lời này cũng không thể an ủi được Cố Vân Vi, cô nói: "Em còn tưởng có lẽ chí ít rằng anh ấy sẽ nghe lời chị...."
Khê Ngôn sửng sốt, không nói gì.
Vì sao anh lại phải nghe lời cô?
Không có lí do gì khiến anh phải nghe lời cô cả.
Từ nhỏ Cố Vân Vi đã sống rất sung sướng, chưa từng bị ai khó xử, cách nói chuyện cũng rất thẳng thắn, khi giao lưu chỉ cần không có mục đích công kích người khác thì cô bé sẽ không xem xem lời nói của mình có đủ uyển chuyển hàm súc hay không.
Sau một lúc lâu, Khê Ngôn mới nói: "Nếu có cơ hội thì anh ấy rảnh chị sẽ khuyên anh ấy về đấy, được chứ?"
Cố Vân Vi cười cười, nói: "Chị dâu, nếu không thì thế này đi, thứ bảy tuần này chị tới một mình, cứ kệ anh trai em đi, chị đã gả cho anh em lâu vậy rồi cũng chưa từng về nhà ăn được bữa cơm."
Khê Ngôn cảm thấy lời này khá có lý, cô nghĩ ngợi một lát, nói: "Được"
"Tối thứ bảy được không ạ? Tầm 8 giờ chị đến là được."
"Ừ."
Đó cũng coi như là nơi Cố Văn Lan đã từng sống qua, tuy rằng hồi học cấp ba anh đã rời đi nhưng ngày học đại học lại trở về nơi đó, cô cảm thấy đi xem xem có vẻ không đến nỗi nào, cũng không phải cô muốn tìm hiểu sâu về quá khứ của anh, cô chỉ tò mò mà thôi.
Mỗi ngày Cố Văn Lan đều dùng hành động nói cho cô, anh rất bận, đặc biệt là mấy ngày nay, hôm sau còn về muộn hơn hôm trước, tuy rằng không đến mức làm cô phòng không gối chiếc nhưng cũng chả khác mấy.
Hôm đó rạng sáng anh mới về, chưa nằm đầy hai tiếng lại phải đi.
Mà đấy là do hôm sau trong quá trình quan sát chăn gối cô đoán thế, lúc cô gọi điện thoại hỏi anh, quả nhiên là như vậy.
Thứ bảy, vì tối hôm đó Khê Ngôn định đến đại trạch nhà họ Cố ăn cơm nên chuẩn bị cơm tối cho Cố Văn Lan từ sớm, cô nhàn rỗi không có việc gì bèn xách hộp giữ ấm đến bệnh viện tìm anh.
Xem ở tình hình mấy ngày nay anh vội đến mức chân không chạm đất, ngồi chưa ấm chỗ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!