Chương 35: Cố Văn Lan Lại Đang Động Kinh

"Không tới đây à?"

Cố Văn Lan nhìn cô đứng dưới ánh sáng bạc, làn da trắng ngần tựa ngọc.

Khê Ngôn đúng là lạnh thật, trong biệt thự chỉ bật máy sưởi ở tầng dưới, cô đứng trong phòng vệ sinh lại chỉ mặc đồ có chút vải thế này, khí lạnh xộc thẳng vào khiến cô không ngừng run rẩy.

Cô hơi hơi kéo váy lên để che ngực thì suýt nữa lộ mông, làm Khê Ngôn sợ đến mức giật nó xuống...

Cái loại váy khỉ gió gì vậy hả ——!

Lúc cô đã từ bỏ thì bị phủ bởi một chiếc áo sơmi màu lam nhạt, Khê Ngôn vội kéo xuống mặc vào, quay lại thì thấy Cố Văn Lan đang cởi đồ.

Khê Ngôn kéo chặt áo sơ mi trên người, tỏ ra nghiêm trang đi lướt qua anh.

Anh cũng không cản cô lại.

Sau khi ra ngoài cô giả bộ tìm quần áo mặc vào, chợt nghe thấy tiếng cửa phòng tắm đóng lại, Khê Ngôn quay lại nhìn mới biết Cố Văn Lan thật sự đi tắm...

Do anh trêu cô hay tại cô nghĩ nhiều vậy?

Khê Ngôn nhanh chóng thay váy vào rồi khoác áo xuống dưới lầu.

Lão phu nhân gọi cô lại ngồi cạnh bà, mà lúc Cố Vân Vi nhìn thấy cô thì tỏ ra hơi kinh ngạc, Khê Ngôn vừa nhìn đã biết cô bé đang nghĩ gì —— nhanh thế á??

Khê Ngôn ngồi xuống nói với cô bé: "Anh trai em đang tắm."

Cố Vân Vi nhìn cô chằm chằm, nhỏ giọng hỏi lại: "Anh em đi tắm thật á?"

Khê Ngôn nghiêm mặt ừ một tiếng, còn gật đầu để nhấn mạnh cho những gì mình nói.

Viện trưởng Cố đang nói chuyện với chú ba, nói về chuyện mấy năm nay ông dấn thân vào từ thiện đã giúp được không ít học sinh gặp hoàn cảnh khó khăn, hỗ trợ cuộc sống và trợ cấp học bổng cho bọn họ.

Khê Ngôn nhìn sang, nghiêm túc lắng nghe.

Chú ba trêu chọc: "Anh đây là có tâm lại có tiền nên rảnh rỗi sinh nông nổi đó mà."

Quan Tiện tỏ ra không vui: "Sao cái này lại gọi là rảnh rỗi sinh nông nổi được? Cái này là có lòng tốt làm việc thiện đấy chứ."

Viện trưởng Cố chỉ cười cười, nói: "Làm trong khả năng cho phép mà thôi."

Khê Ngôn thấy nụ cười của viện trưởng Cố dường như hơi cô đơn thì ngớ ra một lát, Cố Văn Lan đã tắm rửa xong xuống dưới.

Anh mặc một bộ đồ thể thao màu xám nhạt, trông có vẻ thoải mái và dễ chịu, hẳn là đồ trước kia của anh, anh ngồi bên cạnh Khê Ngôn, cầm lấy ly trà trước mặt cô lên uống, uống xong thì hơi cau mày, nói: "Hơi lạnh."

Khê Ngôn rót thêm ít nước nóng cho anh, hỏi: "Anh mặc ít thế này có lạnh không?"

Anh lắc đầu, uống trà.

Vốn là Khê Ngôn cho rằng anh ăn cơm xong sẽ đi luôn, cô không ngờ anh lại định ngủ qua đêm, là vì lão phu nhân sao? Khê Ngôn thấy anh cũng không giống như không vui nên dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.

Tóc anh dường như đã được lau khô sau khi gội, trông rất mềm mại.

Khê Ngôn rất muốn sờ sờ, những cô vẫn nhịn lại.

Lão phu nhân khăng khăng muốn đón giao thừa nên mọi người ngồi cạnh bà đến tận 12 giờ đêm

Sau khi tiết mục xuân vãn trên TV đếm ngược xong thì lão phu nhân bèn dẫn mọi người đến từ đường cầu nguyện rồi đuổi bọn họ về phòng ngủ.

Khê Ngôn buồn ngủ đến mức chỉ cần chạm gối là ngủ luôn, căn bản là không thèm để ý đến chuyện khác, cô vừa về phòng bèn lấy chiếc váy kia ra thay rồi nhanh chóng bò lên giường, vừa đắp chăn xong là ngủ ngay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!