Chương 15: Năm Đó Anh Ấy Sống Hơi Phóng Túng

Buổi chiều Cố Văn Lan đọc sách trong thư phòng, lúc Khê Ngôn chấm xong bài thi ra ngoài, đi qua cửa thư phòng thì thấy một loạt sách tư liệu trước mặt anh.

Cái gọi là ngày nghỉ thật ra chỉ là thời gian nghỉ ngơi trên lí thuyết.

Lúc anh yên lặng rất nghiêm túc, đọc tài liệu mà như đang suy nghĩ về cuộc đời.

Khê Ngôn lại nhớ tới bộ dáng lúc đọc sách của Lý Khê Vũ, nhìn rất uyên thâm, dễ khiến người ta hiểu lầm rằng IQ cậu rất cao...! Mặc dù thực tế thì thành tích của cậu cũng không đến nỗi nào.

Khê Ngôn vào bếp rót nước, mới vừa ngồi xuống sô pha đã nhận được tin nhắn trên wechat từ Lý Khê Vũ, một bức ảnh selfile, góc ảnh rất thấp, thứ cậu chụp là bộ phận không thể miêu tả dưới cổ.

Đương nhiên là hỏi về cách ăn mặc quần áo.

—— Chị, đêm nay em mặc bộ âu phục này được không? Chị xem cái nơ con bướm này của em thế nào?

Khê Ngôn nhắn lại.

—— Ăn một bữa cơm thôi, không phải đi họp phụ huynh nhé.

—— Cứ ăn mặc thoải mái đi, em làm chị hồi hộp theo đấy.

Hai phút sau, Lý Khê Vũ mới hồi âm.

—— Tổ hợp Chu Mộc Lan Mã Phong còn mặc cái bộ năm ngoái đi tham gia khiêu vũ cho người trung niên đấy chị, long trọng không khác gì phải đến dự nghi thức lên ngôi của Nữ Hoàng Anh, đoán chừng định gây chú ý đây mà.

Khê Ngôn nhớ tới cái làn váy xòe lòe loẹt kia, sợ đêm nay hai vị đồng chí lại nổi hứng khiêu vũ một bài ngay tại chỗ nên tranh thủ thời gian gọi điện cho Chu Mộc Lan, khuyên can sống chết bà mới từ bỏ ý định.

Nói chuyện với Chu Mộc Lan quả nhiên còn mệt hơn đi dạy, sau khi trò chuyện với bà xong cô cảm thấy mệt lả luôn rồi.

Cố Văn Lan ở trong thư phòng tới 5 giờ mới ra ngoài, tới phòng khách thì thấy cô đang yên tĩnh nằm trên ghế sô pha say ngủ, tóc vương ra che gần hết khuôn mặt của cô, nhìn rất yên lặng.

Anh khom lưng gõ bể cá, leng keng leng kheng, hai con cá vàng bắt đầu bơi loạn lên.

Cố Văn Lan lại từ từ cúi người xuống, anh hơi ngồi xuống mép sô pha nhẹ nhàng vén tóc ra cho cô, đầu ngón tay lướt từ khóe miệng tới mũi, ngừng lại chỗ ấn đường của cô...

Khê Ngôn bỗng nhiên bừng tỉnh, cô cảm giác bị ai đó búng trán, tỉnh lại thì phát hiện cảm giác đau đớn trong mơ được cụ thể hóa, bởi vì cô thực sự cảm thấy đau...

Cô ôm trán ngồi dậy, nhìn người trước mặt một cách không chắc chắn lắm, "Anh..."

Cố Văn Lan nói: "Nên đi thôi."

"Anh búng em làm gì?" Cô chắc chắn là anh làm.

"Ngứa tay." Anh nói.

Cô đứng dậy định vào toilet, vừa đi vừa lải nhải: "Cố Văn Lan anh thật nhàm chán!"

Anh cười cười dựa lưng vào sô pha, khẽ vuốt huyệt thái dương, đọc tài liệu cả một buổi trưa quả thật hơi mệt...

Khê Ngôn vào toilet rửa mặt và vào phòng trang điểm nhẹ rồi đi ra, nói: "Em xong rồi, mình đi thôi." Nói xong bèn ra chỗ để giày, chờ hồi lâu không thấy anh đáp lại, người cũng không thấy đâu lại cởi giày đi vào.

Cố Văn Lan dựa lưng vào sô pha, đang ngủ...

Vẫn là dáng vẻ đó, khẽ cau mày, vẻ mặt hơi khó chịu.

Khê Ngôn đi qua hơi cúi người nhìn anh, mới giương tay lên đã bị anh chụp lấy, sau đó bị anh kéo tới ngồi trên sô pha, cánh tay bị anh kìm chặt trên đỉnh đầu.

Cố Văn Lan ép sát, nhìn xuống: "Đánh lén hả?"

"Em không nhàm chán như anh đâu," Cô thử giãy giụa một chút, "Anh đứng lên đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!