Vào lớp, gặp bạn bè nó vẫn nhe răng chuột ra cười. Nhưng cái sự cười của nó rất ư là gượng gạo.
Kiếng Cận nói nhỏ bên tai bạn:
- Nó cười méo xẹo hà.
Bạn chớp mắt:
- Làm sao giờ?
- Mình không biết.
Răng Chuột gượng gạo làm cả bọn gượng gạo theo.
Dĩ nhiên, bạn là người gượng gạo nhất. Vì bạn ngồi ngay cạnh Răng Chuột.
Ngồi cạnh thì không thể không bắt chuyện. Trong khi Răng Chuột tuyệt nhiên không muốn hé môi.
Bạn hỏi:
- Bạn học bài bữa nay chưa?
- Rồi.
- Thuộc hết không?
- Không.
- Sao thế?
- Ừ.
Bạn hỏi ba câu, Răng Chuột trả lời đúng ba tiếng.
Bạn kể lại với tụi bạn, giọng muốn khóc.
- Răng Chuột sao sao ấy! Nó không muốn trò chuyện với mình.
Hạt Tiêu nhún vai:
- Nó không trò chuyện với tất cả mọi người thì đúng hơn.
Ðứa nào cũng thấy Hạt Tiêu nói đúng. Cho nên đứa nào cũng mặt ủ mày ê.
Chiều hôm qua, sau khi ra khỏi quán, Hột Mít đã cẩn thận căn dặn từng người: Ngày mai gặp Răng Chuột phải nói cười bình thường. Phải xem như không có chuyện gì xảy ra.
Sáng nay, tụi bạn đã làm đúng như thế.
Khổ nỗi, cái gì càng cố làm ra vẻ bình thuờng thì càng trông mất bình thường ghê gớm. Càng xem như không có gì xảy ra thì có cảm giác đang xảy ra cả khối chuyện.
Trò chuyện với Răng Chuột, chẳng đứa nào nhắc gì đến chuyện hôm qua nhưng nhìn vào mắt tụi bạn, Răng Chuột thấy rõ hình ảnh của cuộc gặp gỡ bất ngờ đó đang lởn vởn trong tâm trí của người đối diện.
Vì vậy mà bạn bè càng tỏ ra tế nhị, thằng Răng Chuột càng xa lánh.
Suốt ba ngày liên tiếp, xách cặp giùm bạn xuống đến chân cầu thang xong, Răng Chuột lầm lũi ra bãi gửi, xách xe dông thẳng một mạch, không nấn ná đùa giỡn như mọi lần.
Bạn bè gọi í ới không được, quay sang trách móc.
- Thằng kỳ ghê!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!