Một cuộc đối thoại có nội dung quan trọng như vậy lẽ ra không kết thúc đột ngột chỉ sau mấy câu ngắn ngủn, nhưng lúc đó do quá bất ngờ, nhỏ Kiếng Cận làm rớt cái ống nghe xuống đất, suýt nữa bể tan tành.
Nhưng dù lúc đó cái điện thoại có bể làm nghìn mảnh, nhỏ Kiếng Cận cũng sẵn sàng ăn mừng.
Vì đó là cuộc gọi cuối cùng của thằng Mặt Mụn dành cho số máy của nó.
Tất nhiên không phải tự dưng thằng Mặt Mụn thôi tra tấn Kiếng Cận.
Ấy là do hôm sau lên lớp, Kiếng Cận ngoắt Hạt Tiêu ra một chỗ khuất.
- Gì thế Kiếng Cận?
- Hạt Tiêu tò mò hỏi, thái độ thậm thụt của Kiếng Cận làm nó ngạc nhiên quá.
- Thằng Mặt Mụn ấy mà.
- Nó vẫn hỏi thăm mình chứ gì?
- Ừ.
Hạt Tiêu nhún vai:
- Có gì nghiêm trọng đâu!
- Nghiêm trọng lắm!
- Nhỏ Kiếng Cận liếm môi
- Lần này hỏi thăm sức khỏe xong, nó bảo nó nhớ bạn quá.
- Xạo đi!
- Hạt Tiêu đỏ mặt.
- Thật đó.
- Nó nhớ bạn thì có!
Tới phiên nhỏ Kiếng Cận đỏ mặt!
- Bạn nói gì lạ vậy?
- Không phải sao! Nếu nhớ mình sao nó không gọi cho mình mà lại gọi cho bạn.
- Ai biết! Bạn đi mà hỏi nó!
Kiếng Cận nói lẫy. Nhưng Hạt Tiêu lại làm thật.
Tối đó, nó gọi điện thoại cho Mặt Mụn. Chả biết hai bên nói với nhau những gì mà kể từ hôm đó, Mặt Mụn không quấy rầy Kiếng Cận nữa.
Kiếng Cận đem chuyện đó khoe với cả nhóm.
Rồi sung sướng thở phào:
- Ba mẹ mình từ nay sẽ ăn ngon ngủ yên!
Ria Mép gật gù:
- Còn ba mẹ Hạt Tiêu từ nay sẽ mất ăn mất ngủ!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!