Chương 8: (Vô Đề)

Chung cư của Ly Phú Đường gần đồn cảnh sát nhất là đồn Đồng Thành, cách chỉ khoảng mười mấy phút lái xe.

Cô lái xe đến trạm tình nguyện trong đồn cảnh sát.

Lạ thay, trước trạm tình nguyện trên bãi đất trống đang đậu một chiếc xe đặc cảnh chống bạo động màu đen đã nổ máy.

Cô tò mò tiến lại gần, nhìn vào trong xe, khẽ bĩu môi.

Không có ai cả.

Phú Đường thu lại vẻ tiếc nuối, xoay người chạy đến trạm tình nguyện, bắt gặp anh chiến sĩ trẻ đang ngáp ngủ, cô tựa vào bệ cửa sổ hỏi:

"Dạo này có hoạt động tình nguyện nào không ạ?"

"Lúc nào mà chẳng có? Nhiều lắm, chỉ là chẳng ai tham gia thôi." Anh chiến sĩ trẻ lười nhác duỗi người, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình máy tính, chẳng thèm liếc Phú Đường lấy một cái.

Trong lòng nghĩ cô gái này chắc cũng chỉ tò mò hỏi thăm thôi, chứ mấy ai thật sự muốn đi làm tình nguyện viên đâu?

Phú Đường rất hiểu sự chán nản của anh ta, cũng chẳng để tâm thái độ qua loa đó, tiếp tục đi thẳng vào vấn đề:

"Thế còn ở Khương Đường thì sao? Khương Đường ấy ạ."

Khương Đường!

Anh chiến sĩ ngẩng đầu, nhìn cô gái đứng ngoài quầy, giọng điệu nghiêm túc hơn,

"Đó là vùng hoang vắng đấy, đừng tưởng tên đẹp rồi nghĩ nó dễ chơi mà muốn thử. Em suy nghĩ kỹ chưa? Đi đến đó rất vất vả, nguy hiểm lắm, người bình thường không chịu nổi đâu."

"Em biết đó là vùng hoang vắng mà, em đã suy nghĩ kỹ rồi, không thì em đã chẳng đặc biệt đến đây hỏi."

Vậy được.

Anh chiến sĩ chớp chớp mắt, nửa tin nửa ngờ nói với cô, cũng không rõ cô ấy rốt cuộc có định đi hay không,

"Anh đưa em một bộ hồ sơ, bên trong có giới thiệu về tình hình ở Khương Đường, em mang về đọc đi, phía sau còn có các giấy tờ cần chuẩn bị nữa. Sau khi khám sức khỏe, nếu em vẫn còn nhiệt huyết và ý chí thì đến đây đăng ký nhé, giờ đến lúc xuất phát còn khoảng nửa tháng nữa, em từ từ suy nghĩ."

Vâng, cảm ơn anh.

Phú Đường nhận tài liệu, bỏ vào túi, xoay người định rời đi.

Đột nhiên, từ phía sau vọng đến tiếng bước chân quen thuộc từ xa đến gần.

Trầm ổn, dứt khoát.

Rất giống một người nào đó.

Phú Đường cất xong tài liệu, kéo khóa túi lên, vừa ngẩng đầu –

Liền thấy người đàn ông mặc quân phục màu xanh rêu làm đồng phục huấn luyện, vai rộng eo thon chân dài, dáng người cao ráo, lưng thẳng tắp, trên mũi đeo kính râm, oai phong lẫm liệt bước đến từ phía trước tòa nhà văn phòng.

Không hổ danh là quân nhân, chỉ một động tác đi bộ bình thường cũng toát ra một khí chất mạnh mẽ.

Phú Đường bị làm cho tim đập loạn nhịp, chớp chớp mắt.

Phó Hy bước đến trước mặt Phú Đường, đôi mắt sâu thẳm sau kính râm liếc nhìn trạm tình nguyện phía sau cô, rõ ràng biết mà vẫn hỏi: Em làm gì ở đây?

Hả? Phú Đường ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy được chiếc mũi cao thẳng và đôi môi mím chặt của anh, cô thành thật đáp:

"Em đăng ký hoạt động tình nguyện ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!