Ngày Phù Tang sinh trùng với thời điểm bắt đầu mùa đông, bên ngoài cửa sổ những bông tuyết nhẹ nhàng rơi, trắng xóa như những chiếc lông ngỗng bay lả tả giữa bầu trời.
Ánh sáng phản chiếu qua cửa kính đọng lại thành một lớp sương mỏng, bên ngoài là một thế giới trắng xóa tinh khôi, một bức tranh tuyết phủ tuyệt đẹp.
Ba giờ chiều cuối tuần.
Phù Tang đang nằm trên chiếc giường êm ái, thời gian gần sinh nở cơ thể cô càng thêm mệt mỏi, thường xuyên tỉnh giấc giữa đêm vì khó thở, đôi khi bị chuột rút ở chân và tay chân bị phù…
Mỗi ngày cô chỉ có vài tiếng để thư giãn, yên tĩnh chợp mắt một chút vào buổi trưa.
Bên ngoài là gió và tuyết, trong căn hộ ấm áp và yên bình.
Phó Hi ngồi trên giường, massage cho đôi chân của Phù Tang. Đôi chân thon thả trắng nõn mà cô từng tự hào giờ hơi sưng phù, không còn đẹp như trước, nhưng Phó Hi không hề chê bai. Trong lúc Phù Tang ngủ, chỉ cần cô nhíu mày hay nhẹ nhàng nói chỗ nào khó chịu, anh lập tức có cách giúp cô dễ chịu hơn.
Đây là kinh nghiệm anh đúc kết được sau gần một năm chăm sóc cô.
Đột nhiên, gương mặt xinh đẹp của cô nhăn lại, đôi mày nhíu chặt. Phù Tang ôm bụng, đá nhẹ vào Phó Hi, giọng nghẹn ngào:
"Em đau quá… anh ơi, bụng em đau quá… Có phải em sắp sinh rồi không?"
Phó Hi chưa từng chứng kiến ai sinh nở nên cũng không rõ:
"Em thử cảm nhận xem, đây là thai máy hay thật sự sắp sinh?"
Không được nữa… Nước mắt Phù Tang chực trào ra, cơn đau không thể diễn tả lan tỏa trong bụng,
"Em chịu không nổi nữa… Đau quá…"
Phù Tang nắm chặt tay Phó Hi, ánh mắt đầy khẩn thiết và khát khao, nhưng vẫn cố gắng chịu đựng.
Phó Hi sợ đến toát mồ hôi lạnh, nhưng theo lời bác sĩ thì vẫn phải đợi thêm hai tuần nữa mới đến ngày dự sinh, sao lại sinh sớm thế này?
Không còn thời gian suy nghĩ nhiều.
Phó Hi vội vàng lấy đại một chiếc áo khoác ấm từ tủ quần áo khoác lên người Phù Tang, rồi bế xốc cô đang đau đớn co ro lên, lập tức xuống tầng lái xe đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, các bác sĩ nhanh chóng sắp xếp phòng bệnh cho Phù Tang. Sau khi kiểm tra thai, họ thông báo mọi thứ bình thường, là sinh thường, chỉ cần chờ mở cổ tử cung xong là có thể vào phòng mổ sinh em bé.
Phó Hi nghe xong với vẻ mặt ngơ ngác, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu như học sinh tiểu học, lắng nghe hướng dẫn của bác sĩ để đóng viện phí và lấy thuốc.
Phù Tang càng lúc càng đau dữ dội, mái tóc dài rối bời ướt đẫm mồ hôi dính vào thái dương, môi cắn trắng bệch, có thể thấy rõ cô đang cố gắng hết sức chịu đựng.
Phó Hi lo lắng hỏi bác sĩ:
"Sao lại đau dữ vậy? Không có thuốc giảm đau nào sao?"
"Thuốc giảm đau thì có, nhưng bây giờ còn sớm quá, ít nhất phải đợi mở được ba phân trở lên mới dùng được. Hơn nữa thuốc tê phải tiêm vào tủy sống, chi phí cũng không nhỏ đâu, anh có chắc muốn cho vợ mình sinh không đau không?"
Lúc này, Tống Khanh và Hứa Bình Quân nghe tin đã đến, họ đưa theo cả Hứa Diễm Dục. Tống Khanh vừa hay nghe được câu hỏi của bác sĩ với Phó Hi, không do dự gật đầu:
"Bác sĩ, chúng tôi không rành mấy chuyện này, nếu bác thấy tốt cho sản phụ thì cứ dùng đi, tiền không phải vấn đề. Miễn là con dâu tôi bình an, đỡ phải chịu đau đớn là được."
Bác sĩ nhướng mày, đánh giá người phụ nữ quý phái trước mặt: Chị là…?
À, Tống Khanh lịch thiệp mỉm cười,
"tôi là mẹ chồng của sản phụ. Thằng con tôi nó còn non nớt lắm, mẹ Phù Tang lại không có ở đây, nên mọi chuyện của Phù Tang phải nhờ bác sĩ quan tâm nhiều. Chúng tôi chỉ mong con bé sinh nở suôn sẻ, bình an là được."
Được thôi. Sau bao năm làm việc ở bệnh viện, bác sĩ đã gặp đủ loại người, nhưng thái độ của gia đình nhà chồng này khiến bà rất hài lòng. Bà gật đầu,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!