Phù Tang bước vào phòng cưới trong bộ váy đỏ thắm lộng lẫy. Miên Nguyệt chu đáo giúp cô sửa soạn lại từng chi tiết nhỏ.
Cô ngồi yên như một đóa hoa xinh đẹp, lặng lẽ chờ đợi chú rể cùng đoàn bạn đến đón.
Miên Nguyệt liếc thấy có gì đó khác thường, kéo đám phù dâu sang một góc thì thầm bàn bạc về việc chặn cửa đòi lì xì.
Keng keng keng!
Tiếng gõ cửa dồn dập cắt ngang cuộc trò chuyện nhỏ của các cô gái trong phòng.
Tiếng đập cửa từ nhẹ nhàng dần trở nên mạnh mẽ hơn. Cuối cùng, khi không ai đáp lại, Mục Phong bắt đầu dùng cả chân.
"Mở cửa đi! Chị dâu ơi! Em yêu ơi!" – Mục Phong gào lên.
"Chị dâu trong đó phải không?" – Hình Dã hỏi vọng vào –
"Anh Phong, sao không ai trả lời vậy? Chắc chắn chị dâu ở trong đó chứ?"
Lương Đống liếc nhìn đội trưởng điềm tĩnh phía sau, nhăn mũi nói:
"Sao lại không ở trong đó được? Rõ ràng là cố tình làm ngơ thôi."
Má ơi! – Mục Phong sốt ruột gào to –
"Miên Nguyệt! Anh biết em ở trong đó, nói đi, tụi anh phải làm gì mới chịu mở cửa?"
"Muốn lì xì phải không?"
"Nào nào, anh em ơi, bắt đầu nhét…"
Ngoài cửa, đám bạn chú rể trong trang phục lịch lãm đồng loạt quỳ xuống, bắt đầu nhét phong bì vào khe cửa. Miên Nguyệt không giữ nổi hình tượng, vừa cười khúc khích vừa khom lưng nhặt từng phong bì đỏ thắm.
"Nguyệt ơi, tụi mình thật sự không để ý đến bọn họ sao?" – Một cô phù dâu ghé tai Miên Nguyệt thì thầm, cố nén sự phấn khích.
Miên Nguyệt nhướng mày:
"Vội gì, đợi thêm chút nữa."
Đúng như dự đoán, sau hơn mười phút nhét lì xì mà bên trong vẫn im lặng, Mục Phong đành phải nhờ đến sự ra tay của đội trưởng.
Phó Hi trong bộ áo cưới màu đỏ truyền thống, gương mặt điển trai với đường nét sắc sảo. Dáng người cao lớn của anh như một giá treo áo hoàn hảo, bất cứ trang phục nào khoác lên cũng toát lên vẻ phong độ, thanh lịch đến nao lòng.
Anh bước lên vài bước, trong bầu không khí căng thẳng, khẽ gõ nhẹ lên cánh cửa đóng chặt. Tiếng gõ cốc cốc vang lên rõ ràng, người gõ cửa dường như không hề vội vã, hoàn toàn kiên nhẫn chờ đợi.
Sau vài tiếng gõ, anh khẽ ho hai tiếng rồi cất giọng trầm ấm qua khe cửa, từng âm thanh như rót vào tai Phù Tang:
Tang Tang…
Miên Nguyệt che mặt, ánh mắt hào hứng, nổi da gà vì sự ngọt ngào này.
Mục Phong, Lương Đống và những người khác đều im bặt, trợn tròn mắt nhìn hình tượng cứng rắn của đội trưởng tan chảy khi gọi tên vợ đầy âu yếm.
Không khí trở nên lãng mạn đến kỳ lạ, Phù Tang đỏ mặt, nở nụ cười rạng rỡ đến xao động lòng người.
Anh lại nói tiếp:
"Lại đây một chút, anh có quà cho em."
Phù Tang:?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!