Sau bữa cơm, Phó Hi và Phù Tang không vội vã lái xe về nhà.
Phù Tang kéo Phó Hi lên trung tâm thương mại, dẫn anh đến cửa hàng đồ sơ sinh và thời trang trẻ em mà cô vừa ghé qua. Những bộ quần áo trẻ em xinh xắn, đáng yêu được trưng bày ở đó, và chẳng mấy chốc, bản năng làm mẹ trong Phù Tang đã trỗi dậy.
Cuối cùng, Phó Hi cầm hai bộ đồ trẻ em màu hồng phấn ra quầy tính tiền. Nhân viên thu ngân giúp anh đóng gói cẩn thận.
Trên đường đến bãi đỗ xe, Phù Tang khoác tay anh, ngọt ngào hỏi:
"Anh yêu, sao chỉ mua đồ cho con gái thôi? Không mua cho con trai à?"
"Vì khi trẻ sơ sinh còn nhỏ, chúng đâu biết gì về quần áo đâu, mặc gì cũng được mà." Phó Hi nghiêm túc giải thích, với vẻ mặt
"Anh tuyệt đối không phải trọng nữ khinh nam đâu nhé".
Phù Tang nhìn cái cằm lạnh lùng của anh, che miệng cười khúc khích. Thì ra đàn ông phần lớn đều thích con gái nhỉ?
Nhưng nếu cô sinh con trai thì sao?
Phù Tang khó có thể tưởng tượng nổi cảnh đứa con trai của mình mỗi ngày mặc váy công chúa bò lê trên thảm. Chắc lớn lên nó sẽ ghét bố nó lắm đây.
Tối về đến nhà, hai người như cặp vợ chồng già bình thường. Phù Tang vào tắm trước, sau đó đến lượt Phó Hi…
Bầu trời tối đen như mực.
Hai người cuộn tròn trên giường, Phù Tang được ôm trong lòng chồng. Phó Hi không biết đang đọc sách quân sự gì, còn Phù Tang thì lật từng trang truyện tranh.
Căn phòng yên tĩnh đến lạ, chẳng có chút kiều diễm nào.
Cho đến khi Phù Tang xem mệt, từ từ nhắm mắt lại, lông mi phủ xuống, hơi run run. Cuốn truyện tranh từ từ tuột khỏi kẽ tay, bộp một tiếng rơi xuống đùi. Cả người tựa vào ngực Phó Hi, hơi thở nhẹ nhàng, cứ thế ngủ thiếp đi.
Phó Hi bất đắc dĩ gom cuốn truyện tranh và sách quân sự cất đi, cẩn thận bế cô lên, từ tốn đặt vào chăn ấm. Sau đó, tắt đèn đầu giường, rồi chui vào ôm Phù Tang ngủ.
Gần đây, Phù Tang cảm thấy rất lạ.
Theo lý thường, với tính Phó Hi, anh tuyệt đối không thể cả tháng không động đến cô. Có lẽ vì cô mang thai nên không thích hợp làm chuyện đó, nhưng dạo này anh ngay cả hôn cũng ít đi nhiều.
Cuộc sống bình lặng, chẳng còn chút ham muốn nào.
Trong giấc ngủ mơ màng, Phù Tang ôm chặt anh. Thực ra khi anh vừa đặt cô xuống giường, cô đã tỉnh. Có lẽ vì đang mơ màng nên gan dạ hơn bình thường, bàn tay mềm mại vô thức lần xuống, sờ soạng chỗ đó của anh…
Phó Hi nhắm mắt, nhíu mày, khẽ quát: Phù Tang!
Sao thế? Phù Tang chẳng chút e dè, động tác càng lúc càng táo bạo.
Phó Hi nắm lấy bàn tay không an phận của cô, giữ chặt trong lòng bàn tay mình, không cho cô động đậy. Phù Tang lúc này không vui.
Hai người cưới cũng được một thời gian, lúc mới cưới còn e thẹn vì đã hơn một năm không gặp, Phó Hi vừa trở về, cô còn cần thời gian để thích nghi với những cử chỉ thân mật của anh.
Giờ đây, hai người đã có con với nhau, thật sự chẳng còn gì để e thẹn nữa.
Vì thế, cô chu môi, vặn vẹo người để Phó Hi buông tay. Phù Tang vốn đã gầy, thời kỳ đầu thai kỳ càng không thấy bụng, có thể nói là phẳng lỳ, eo thon như thiếu nữ, không ngừng cọ xát vào chỗ đó của anh.
Đôi môi mềm mại áp sát tai anh, từng chữ từng chữ như đang quyến rũ:
"Anh yêu, anh không muốn để em giúp anh giải quyết một chút sao?"
Không muốn.
… Phù Tang suýt tức đến cắn đứt lưỡi mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!