Chương 52: Ngoại truyện: Mục Phong x Giang Miên Nguyệt 2

Không ai biết ai là người mở lời trước, trong không gian yên tĩnh, một câu đầy ái muội cắt ngang màn đêm –

Chúng ta thử nhé?

Mục Phong nắm chặt tay Miên Nguyệt, bàn tay to rộng thô ráp bao trọn lấy tay cô, giọng nói mang chút ngây ngô và không chắc chắn của một cậu thiếu niên, môi mỏng cắn đến căng ra, lặng lẽ chờ đợi câu trả lời từ người con gái.

Anh thậm chí đã nghĩ sẵn mọi tình huống có thể xảy ra.

"Nếu Miên Nguyệt từ chối, anh sẽ tiếp tục theo đuổi cô một cách kiên nhẫn. Còn nếu cô đồng ý thì…"

Mục Phong không dám nghĩ tiếp những hình ảnh quá đẹp đẽ ấy.

Anh khẽ chạm vào vạt áo của cô, không nhận được phản ứng, liền dùng vai hích nhẹ, giọng trầm ấm: Ừm?

Ừm gì chứ?

Miên Nguyệt cố ý hỏi lại.

"Trả lời câu hỏi của anh đi."

Hỏi câu gì cơ?

Mục Phong vẫn kiên nhẫn:

"Thì… muốn thử làm bạn gái anh không?"

Câu cuối anh nói khẽ đến mức khó nghe rõ, có chút ngượng ngùng đáng yêu.

Miên Nguyệt bật cười khúc khích, che miệng cười nhỏ.

Đợi cho cảm giác buồn cười qua đi, cô mới từ từ lấy chìa khóa căn hộ ra từ túi xách, tiếng kim loại va vào nhau kêu leng keng.

Cô mở cửa bước vào, khẽ đáp lại: Được thôi.

Giọng cô nhỏ nhẹ, vang vọng trong hành lang yên tĩnh.

Thực ra Mục Phong không phải kiểu đàn ông soái khí ngất trời. Anh cắt kiểu đầu ngắn phổ biến trong quân đội, cách nói chuyện và hành xử khá tùy tiện, toàn thân toát ra ba phần lười biếng và bảy phần tà khí.

Đôi khi còn hơi ranh mãnh, nhưng những điều đó không ảnh hưởng đến tổng thể, mà càng khiến anh thêm phần cuốn hút.

Như lúc này, khóe môi anh nhếch lên nụ cười đắc ý, nghĩ đến người con gái trước mắt đã thuộc về mình, sự kiềm chế ban nãy bỗng tan biến. Anh xem cô như báu vật riêng của mình.

Bước dài chân tới, đóng cửa phòng lại, thân hình cao lớn của anh áp sát, bế thốc Miên Nguyệt lên ném xuống sofa.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, ai cũng khó mà theo kịp.

Miên Nguyệt nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh đang ở gần trong gang tấc, nín thở, ngực phập phồng, muốn đạp anh: Anh làm gì vậy?

"Chỉ hôn một chút thôi."

Hả?

Miên Nguyệt không thể tin nổi, mới yêu nhau chưa đầy 5 phút, anh chàng này là sói à? 

Sao đã không kiềm chế nổi rồi?

"Chỉ hôn thôi, không làm gì khác đâu." Giọng anh trầm thấp, có chút ương bướng, lại vô cùng gợi cảm.

Nói xong, không đợi cô trả lời, Mục Phong cúi xuống áp môi lên môi cô. Đầu lưỡi anh nhẹ nhàng len vào, gần như cắn mút lấy đầu lưỡi của cô, quấn chặt lấy nhau, xoay tròn vuốt ve.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!