Chương 50: Ngoại truyện: Phó Hi - Phù Tang 3

Hoàng hôn buông xuống, những tia nắng cuối ngày hắt qua khung cửa sổ, phủ lên bóng dáng Phù Tang đang ngồi trên sofa đọc truyện tranh, tạo nên một khung cảnh yên bình và tĩnh lặng.

Trong bếp, người đàn ông lặng lẽ nấu nướng với phong thái ung dung, thoải mái. Nhìn từ góc phòng khách, có thể thấy rõ gương mặt anh được nhuộm màu hoàng hôn dịu nhẹ, những đường nét sắc sảo trở nên mềm mại hơn, như một góc yên bình duy nhất giữa dòng đời sôi động.

Phù Tang vừa uống sữa vừa nhìn anh, đôi mắt đen láy sáng long lanh, ánh nhìn chưa từng rời khỏi bóng dáng ấy một giây.

Như có cảm giác được điều gì, người đàn ông dừng động tác rửa rau, quay sang nhìn cô. Phù Tang chống cằm, áp hai tay lên má, nhìn anh đắm đuối và chớp chớp đôi mắt trong veo như pha lê với hàng mi cong vút.

Chẳng bao lâu sau, mắt cô chớp mỏi, cô ngồi thẳng người dậy, cúi xuống tiếp tục đọc truyện tranh, định bụng đọc xong sẽ chạy đi.

Lại đây. Giọng nam nhân lạnh nhạt vọng ra từ nhà bếp, nhẹ nhàng len lỏi vào tai cô.

Phù Tang nhíu mày, liếc anh một cái nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới. Cô nghĩ rằng anh lại muốn làm gì đó với mình trong bếp nên theo bản năng đứng khá xa, chỉ khẽ hỏi: Sao vậy?

Sao em đứng xa thế?

Phó Hi nhíu mày.

"Lại đây, nếm thử xem vị có vừa không?"

Anh mở nắp nồi, bên trong là hơn chục miếng sườn chua ngọt đã nấu xong, đáy nồi còn sôi sùng sục, dầu mè và gia vị quyện vào nhau tỏa ra mùi thơm nồng đậm, xộc thẳng vào mũi, kích thích vị giác.

Phù Tang thèm đến nuốt nước bọt, Phó Hi lập tức gắp một miếng cho cô nếm thử. Sao? Vừa miệng chứ?

Ừm… Phù Tang cong mi mắt,

"Không hổ danh là đầu bếp. Em nhầm rồi, anh không phải shipper mà là đầu bếp. Ủa? Sao anh lại đổi nghề làm đầu bếp vậy?"

… Phó Hi không buồn đáp lời, chỉ bóp nhẹ má cô rồi tiếp tục làm nốt các món.

Sau bữa tối, nhân lúc Phó Hi rửa chén, Phù Tang tranh thủ đi tắm. Cô vừa lau tóc vừa cầm điện thoại đi ra, nói:

"Anh à, mẹ em bảo tuần sau là đám cưới của chúng ta, mấy ngày nữa mẹ sẽ đưa bà ngoại đến ở nhà mình."

Phó Hi đẩy Phù Tang vào phòng ngủ, giúp cô sấy khô tóc mới nhẹ nhàng hỏi:

"Chính xác khi nào đến? Để anh chuẩn bị phòng khách."

"Hình như là ngày kia buổi trưa."

Ngày Ninh Uyển Dư đến vừa đúng cuối tuần. Phó Hi lái xe đưa Phù Tang ra sân bay đón mẹ vợ. Ninh Uyển Dư cùng bà ngoại tò mò ngắm nhìn khung cảnh qua cửa sổ xe Phó Hi, bà thở dài:

"Mười mấy năm rồi, không ngờ lại được đến Bắc Kinh."

"Mẹ, dì Tống biết mẹ đến, nhất định bắt chúng ta đưa mẹ đến nhà dì ấy ăn cơm, nên mình không về nhà ngay."

"Tống Khanh à? Được chứ. Lâu rồi không gặp, cũng muốn tâm sự." Ninh Uyển Dư nhìn về phía Phó Hi đang nghiêm túc lái xe phía trước.

"Phó Hi này, con dừng xe ở siêu thị bên đường một chút, để mẹ mua ít trái cây mang đến."

Thực ra Phó Hi muốn nói không cần, dù sao cũng là người một nhà, không cần phải tốn tiền, nhưng anh biết mình sẽ không thể thuyết phục được mẹ vợ, đành ngoan ngoãn tìm một siêu thị để dừng xe.

Cả nhóm vào siêu thị cùng Ninh Uyển Dư chọn trái cây, mua thêm vài hộp sữa, cuối cùng Phù Tang lén lút thanh toán, còn Phó Hi thì xách đồ, rồi họ rời khỏi siêu thị.

Trên đường đến nhà họ Hứa, Ninh Uyển Dư không ngừng kể cho Phù Tang nghe về chuyện thời mình mang thai, kể cả những lần vấp ngã hay sai lầm để con gái chú ý, giúp thai kỳ bớt khó chịu hơn.

Nhưng khi chiếc Jeep vừa vào khu doanh trại quân đội, không gian trong xe bỗng trở nên im lặng lạ thường. Vì đi từ sân bay nên xe phải đi qua cổng nam của khu quân sự, chạy đến gần cổng bắc mới tới nhà họ Hứa.

Năm đó, căn nhà quốc phòng cấp cho Phù Chí Quốc nằm ngay ở cổng nam khu quân sự, giờ đây nơi đó đã bị phá đi để xây tòa nhà văn phòng, nhưng sân tập của tân binh, sân điền kinh, sân bóng rổ vẫn còn đó, khiến mọi ký ức ùa về trong thoáng chốc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!