Chương 39: (Vô Đề)

Phù Tang nhíu mày, choáng váng trước câu nói thẳng thừng của người đàn ông:

"Chị dâu, anh cả cho chị món đồ chơi này để phòng thân à? Thằng nhóc đâu rồi?"

Cách xưng hô và giọng điệu này rõ ràng chỉ có thể là từ thành viên đội đặc nhiệm. Phù Tang thả lỏng đôi chút, nhưng vẫn còn nghi ngờ.

Anh là ai?

Cô lạnh lùng hỏi, không muốn đùa giỡn.

Gã đàn ông sợ con dao thật trong tay cô. Là một quân nhân đường đường chính chính, anh ta không muốn hi sinh cho tổ quốc dưới tay một người phụ nữ. Anh ta khéo léo dùng ngón tay gạt con dao sang một bên, kiên nhẫn nói:

"Tôi là Mục Phong, đội 2 đặc nhiệm. Phó Hi – chồng chị – là cấp trên trực tiếp của tôi. Chính anh ấy cử tôi theo bảo vệ chị. Không tin chị có thể móc trong túi quần phải của tôi ra xem, có giấy chứng nhận đấy."

Giọng điệu của anh ta hơi thiếu nghiêm túc, đôi mắt đào hoa nhướng lên, chẳng còn chút khí chất nghiêm nghị của một quân nhân.

Dĩ nhiên Phù Tang không tin.

Xì, Mục Phong khịt mũi, không khách sáo chút nào,

"Này, tôi trông giống người xấu đến vậy sao?"

Vừa dứt lời, anh ta ra tay nhanh như chớp, chỉ trong tích tắc đã giật được con dao từ tay Phù Tang, nắm thế thượng phong.

"Nếu tôi là người xấu thật," anh ta tiếp tục,

"chị nghĩ với chiêu này của chị là có thể khống chế được tôi à?"

Anh ta xoay đầu cô về phía sau,

"Nhìn kìa, hai người kia đều là người của tôi. Nếu tôi muốn làm gì chị, chị nghĩ mình còn đứng được ở đây không?"

Nói rồi, anh ta rút giấy tờ ra cho cô xem:

"Tôi là phó đội trưởng đội 2 đặc nhiệm, chồng chị là cấp trên trực tiếp của tôi. Không biết anh ta bị chị mê hoặc thế nào mà giao cho tôi nhiệm vụ kiểu này. Việc lớn thì không cho làm, bắt đi theo đuôi một người phụ nữ."

"Phó đội trưởng đội 2 đặc nhiệm, Mục Phong." Phù Tang liếc anh ta đầy hứng thú.

"Chính là tôi đây, sao nào?"

"Tiếc quá nhỉ, không phải tên cưỡng hiếp, nhưng trông cũng na ná đấy."

Phù Tang đánh giá anh ta từ đầu đến chân.

Tóc tai, có lẽ do hay nghĩ chiến thuật nên đỉnh đầu hơi hói, trên trán có một vết sẹo không biết do bị thương lúc nào.

Da ngăm đen, miệng thì lúc nào cũng như muốn gây sự.

Đúng kiểu tên cưỡng hiếp điển hình.

Đệt! Mục Phong lần đầu bị nói thế, tức đến bật chửi thề.

Miệng độc thật, con bà nó cái mồm độc địa.

Khi đã làm rõ thân phận, việc bảo vệ càng thuận tiện hơn.

Mục Phong đuổi theo hỏi:

"Này, tôi giống tên cưỡng hiếp chỗ nào? Tôi đường đường là một quân nhân, ngay cả con gái cũng chưa động vào, vậy mà bị chị nói thành tên cưỡng hiếp. Đúng là oan không thể oan hơn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!