Chương 38: (Vô Đề)

Sáng hôm sau.

Phù Tang thường dậy muộn. Ánh nắng nhẹ nhàng len qua cửa sổ, trong không khí vẫn còn vương vấn dư vị ngọt ngào của đêm qua.

Cô trở mình, vươn cánh tay trắng nõn sang bên kia giường, chẳng ngoài dự đoán khi chạm vào khoảng trống – bên cạnh không có ai nữa.

Phó Hi lại biến mất rồi.

Lần nào cũng thế, sau khi thỏa mãn xong là anh bỏ đi.

Phù Tang tức giận đá tung chăn, rồi mới nhận ra cơ thể mình mỏi nhừ, cử động một chút cũng đau đớn vô cùng.

Cuối cùng, sau khi chu môi nhìn trần nhà than thở một hồi, cô kéo chăn che thân thể trần truồng, ngồi dậy với lấy điện thoại bên gối.

Mở màn hình lên xem.

Bên trong có hai tin nhắn từ người đàn ông ấy:

"Tang Tang, nhớ ăn sáng nhé."

"Anh đi làm nhiệm vụ, sẽ đi vài ngày. Em ở nhà cẩn thận, tốt nhất đừng ra ngoài."

[…]

Phù Tang nhìn đi nhìn lại tin nhắn mấy lần. Thật ra cũng chẳng có gì lạ, mỗi lần Phó Hi đi làm nhiệm vụ đều nhắn cho cô như thế. Đại khái báo khi nào sẽ về, dù lần nào cũng về muộn hơn dự định mất vài ngày.

Nhưng câu cuối

"Em ở nhà cẩn thận, tốt nhất đừng ra ngoài" có chút kỳ lạ.

Phù Tang không nghĩ nhiều, xuống giường xỏ dép, vào nhà tắm rửa mặt qua loa. Sờ cái bụng đói meo, cô chạy vội ra bếp, lôi ra bánh mì và sữa mà Phó Hi đã hâm nóng sẵn.

Vì quá đói nên cô tựa vào quầy bếp ăn ngấu nghiến, ăn có phần vội vàng.

Chưa được mấy miếng đã bị sặc.

Cô không để tâm, rút khăn giấy lau miệng, chậm động tác lại, từ từ thưởng thức bữa sáng.

Ăn xong, cô ngồi nghỉ một lát trước TV ở phòng khách, đang định vào phòng làm việc bắt đầu một ngày mới.

Chưa đi được mấy bước.

Bỗng dưng dạ dày đau quặn lên. Phù Tang ôm bụng, cảm giác rất khó chịu, như thể bữa sáng vừa nuốt vào đang đọng lại trong dạ dày, không tiêu hóa được, có thể nôn ra bất cứ lúc nào.

Cô chạy vào nhà vệ sinh nôn khan một hồi nhưng chẳng ra được gì.

Ngược lại, bụng càng đau dữ dội hơn. Phù Tang có nghĩ đến khả năng mang thai, nhưng nghĩ lại, mỗi lần yêu đương với Phó Hi đều có biện pháp an toàn, hơn nữa mang thai đâu phải đau dạ dày thế này?

Hồi nhỏ, Phù Tang từng trải qua một cơn bệnh nặng.

Ba mất rồi, nhà chỉ còn bà ngoại và mẹ, trong nhà u ám buồn bã, không có chút sinh khí.

Lại thêm mới chuyển đến Tô Châu, vào lớp học hoàn toàn xa lạ, khí hậu không quen, cô bé Phù Tang không thích nghi được, nổi loạn là điều tất yếu.

Cô biến từ một cô bé Bắc Kinh thật thà thành một con nhóc ngỗ nghịch, khiến cả trường náo loạn tưng bừng.

Nhưng từ nhỏ Phù Tang đã được dạy dỗ tử tế, dù nổi loạn nhưng vẫn biết điều gì nên làm, điều gì không.

Tính cô phóng khoáng, sống có nghĩa khí, không bao giờ cố tình bắt nạt người khác. Nếu bạn bè gặp nạn, cô luôn xông lên trước tiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!