Chương 33: (Vô Đề)

"Lúc xoay người, em thật sự không nhìn thấy ai sao?"

Không có.

Phó Hi khẽ ừ một tiếng, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như thường. Anh trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi nghĩ đến một khả năng, và ý nghĩ đó càng lúc càng trở nên nghiêm trọng trong đầu anh.

Ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy sợ hãi.

Nếu thực sự có người muốn hại Phù Tang thì phải làm sao đây?

Anh không thể nào canh chừng và bảo vệ bên cạnh cô mỗi ngày được. Nếu trong lúc anh đi làm nhiệm vụ mà cô xảy ra chuyện gì, Phó Hi không dám nghĩ tiếp…

Sau đó, để giảm bớt nỗi sợ hãi của cô, anh lập tức chuyển chủ đề:

"Mấy tháng không về Giang Nam rồi, em nhớ nhà không?"

Giang Nam ạ?

Ừ.

"Nhớ thì có nhớ, lâu rồi không gặp bà ngoại, nhưng em sợ khi em về nhà rồi thì anh sẽ làm sao? Một mình cô đơn ở đây, phòng không chiếu lạnh."

"Anh sẽ đi cùng em về, ngày mai xin nghỉ phép thăm người thân mấy ngày."

Hả? Thật không? Phù Tang trở mình, nhìn anh với vẻ mặt không thể tin được.

Phù Tang cũng không ngờ rằng Phó Hi thật sự giữ lời. Anh xin được nghỉ phép thăm người thân, hai người đơn giản thu xếp ít hành lý.

Họ ghé siêu thị mua mấy túi yến sào và sữa làm quà cho người lớn. Lúc thanh toán, tình cờ lại gặp cô thu ngân lần trước. Cô bé nhìn người đàn ông lạnh lùng mạnh mẽ trước mặt, toát lên vẻ ưu tú kiêu hãnh, hoàn toàn không giống một anh chàng đẹp trai vô dụng nào đó.

Thậm chí, chỉ cần anh đứng đó trong bộ đồ đơn giản cũng đủ thu hút ánh mắt bàn tán của mấy nhân viên trẻ xung quanh.

Trên đời có nhiều người đàn ông ưu tú, nhưng Phó Hi chỉ có một.

Phù Tang nắm tay Phó Hi, hai tay trống không, để anh một tay xách hết quà tặng cho người lớn, nhắm mắt đi theo anh ra khỏi siêu thị.

Bầu trời trong xanh, xa xa có vài cụm mây trôi, nắng ấm áp, gió thổi dịu dàng.

Hai người xách hành lý và quà lên máy bay về Tô Châu.

Trong chuyến bay kéo dài vài tiếng đồng hồ, Phù Tang ngồi không yên, nghiêng người trêu chọc anh:

"Đi gặp mẹ em, anh sợ không? Hửm?"

Có gì mà phải sợ.

Phó Hi nhún vai, thật sự có vẻ không sợ gì cả.

Nhưng trong lòng anh đã diễn tập mấy lần cách chào hỏi mẹ vợ tương lai rồi.

Phù Tang nhíu mày:

"Anh không sợ là mẹ em không thích anh, không đồng ý cho chúng ta ở bên nhau sao?"

"Sớm muộn gì bác cũng sẽ thích anh thôi."

Hả? Tại sao? Phù Tang không hiểu anh tự tin từ đâu ra.

"Bởi vì con gái bác không thể rời xa anh." Phó Hi theo bản năng hạ mi mắt, cong môi hôn nhẹ lên môi cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!