Chương 31: (Vô Đề)

Bóng đêm bên ngoài trầm lắng, lạnh lẽo.

Phó Hi còn chưa làm xong công việc bảo vệ, Phù Tang đã ngồi xe của tòa soạn tạp chí về nhà trước.

Cánh cửa mở ra, bên trong tối đen như mực. Đêm đã khuya, cô cũng khá mệt mỏi. Đi giày cao gót cả đêm khiến bắp chân đau nhức không chịu nổi.

Phù Tang đá văng đôi giày cao gót rồi vào bếp rót một ly nước. Cô tu ừng ực vài ngụm.

Bên ngoài vang lên tiếng sột soạt, âm thanh chìa khóa chạm vào cửa gỗ rõ mồn một.

Người đàn ông trong bộ vest công sở bước vào, không khí trong phòng hơi ngột ngạt. Đèn chưa bật, anh tiện tay nới lỏng cà vạt, cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng mới thấy dễ chịu hơn.

Cô gái nhỏ tựa vào bàn bếp, chậm rãi rót nước.

Chiếc áo choàng lông mịn đã bị cô vứt sang một bên, để lộ bộ đầm dạ hội nguyên bản. Thiết kế ôm sát tôn lên vòng eo thon gọn của cô. Váy dài màu thiên thanh nhạt làm nổi bật làn da trắng như tuyết, tưởng chừng tỏa sáng trong đêm tối, đẹp đến mê hoặc.

Xương bướm sau lưng cô vẽ nên đường cong tuyệt đẹp, tấm lưng hơi cong, quay lưng về phía anh, dù có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ khó tả.

Phó Hi đóng cửa lại, tiếng động khiến cô gái trước mặt quay đầu, mỉm cười với anh, giọng trong như ngọc: Anh về rồi à… ưm…

Chưa kịp nói hết câu, người đàn ông đã bước dài lại gần, nâng cằm cô lên và hôn.

Một tay ôm eo cô, ép sát cơ thể cô vào người, tay kia nâng mặt cô, vuốt ve vành tai.

Gió đêm se lạnh, rèm cửa theo gió khẽ đung đưa, trong nhà vang lên tiếng hơi thở nóng rực cọ xát.

"Ưm… đừng chạm vào đó." Phù Tang không hiểu sao mình lại thế này, run rẩy, cơ thể nhạy cảm đến chết người.

Phó Hi cắn nhẹ lên môi đỏ của cô, kéo mông cô, bế cô lên bàn bếp. Trong bóng đêm, hai người nhìn thẳng vào nhau, tim đập thình thịch.

Trong đầu Phù Tang vẫn văng vẳng câu nói của anh tối nay:

"Tối nay em chết chắc."

Tối nay em chết chắc.

Vậy, định làm gì đây?

Cô lo lắng nghĩ.

Chợt nghe thấy người đàn ông ghé sát tai cô, giọng khàn đặc, từng chữ cắn ra nhẹ nhàng, mang theo ý vị ám muội:

"Tang Tang, có muốn chạy không? Bây giờ chạy vẫn còn kịp."

Anh cũng không quá đáng vậy, vẫn biết hỏi ý kiến cô.

Phù Tang vòng tay quanh cổ anh, nghiêng đầu, mở to đôi mắt ngây thơ, bất chợt hỏi:

"Anh có khó chịu không?"

Hả? Phó Hi hơi ngỡ ngàng.

"Em hỏi là, nếu không làm anh có khó chịu không? Nếu khó chịu thì cứ làm đi, em không sao đâu."

Người đàn ông lập tức nghẹn một hơi trong lòng. Anh cố trấn tĩnh, giải thích với cô:

"Tang Tang, những chuyện này phải dựa vào cảm nhận của chính em, chứ không phải hỏi anh."

"Nhưng em thật sự không sao mà, chỉ là hơi sợ đau thôi." Cô gái ngồi trên bàn bếp khẽ sụt sịt mũi, yếu ớt đáng thương nói với anh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!