Chương 28: (Vô Đề)

Phó Hi đi công tác hơn một tháng, khi trở về thì thời tiết đã chuyển sang đầu đông.

Bên ngoài gió lạnh se sắt, nhưng trong phòng ấm áp đến mức chỉ cần mặc một chiếc váy ngủ mỏng cũng không cảm thấy lạnh lẽo chút nào.

Hôm nay không phải cuối tuần, hơn nữa Phù Tang đang bị deadline dí sát nút, trong tay còn một đống phác thảo chưa hoàn thành.

Sau khi ăn sáng xong với Phó Hi, cô vội vàng chạy về phòng làm việc.

Chàng trai nhìn theo bóng hình xinh đẹp của người yêu khuất dần vào phòng làm việc, ánh mắt đầy oán trách. Bỗng nhiên, anh nảy ra một ý. Rửa xong chén đũa và lau khô tay thật nhanh.

Anh bước vào phòng làm việc, bế thốc cô gái đang ngồi ngay ngắn vẽ tranh lên đùi mình. Ôm cô từ phía sau, vùi mặt vào cổ cô mà cọ lung tung.

Ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc của cô.

Phù Tang bực mình đặt bút xuống, vừa muốn khóc vừa muốn cười:

"Anh Phó Hi này, anh là chó con à?"

Sao em nói thế?

Không có gì đâu. Phù Tang biết anh không hiểu ý mình, nhưng nghĩ hai người đã lâu không gặp, nên cứ tựa vào anh, tiếp tục làm việc trong tư thế vừa ái muội vừa ngượng ngùng này.

Thời gian trôi thật yên bình, ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ rọi vào, rèm trắng ngà dưới ánh cam nhạt trông thật sang trọng, lộng lẫy.

Phù Tang cong người, hơi cúi đầu, ghé vào bàn tập trung vẽ trên tablet.

Mái tóc dài buông xuống hai bên vai, để lộ một đoạn cổ trắng ngần. Vòng eo thon nhỏ vừa tay ôm và xương bướm lồi lên đường cong xinh đẹp, nhất là khi cô cúi người, từ cổ áo vô tình hé lộ làn da trắng nõn mềm mại, khiến người nhìn phải nheo mắt lại.

Đúng lúc này, cô gái đang ngồi trên đùi chàng trai chợt nhíu mày. Cô cảm nhận được bên dưới có thứ gì đó nóng bỏng đến kinh người, một vật cứng rắn vô cớ đặt giữa hai chân cô, khiến cô khó chịu.

Phù Tang đâu phải trẻ con ba tuổi, tình huống này cô không cần nghĩ nhiều cũng đoán được chuyện gì.

Hơn nữa, hai người là người yêu, những chuyện như thế này thực ra khó tránh khỏi, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, sẽ phải đối mặt.

Tuy nghĩ vậy, nhưng mặt Phù Tang vẫn không khỏi ửng hồng, dần dần nóng bừng lên.

Cô ấp úng: Phó Hi, anh…

So với sự lo lắng và ngượng ngùng của cô, chàng trai có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Anh xoay mặt cô lại, ngậm lấy đôi môi kiều diễm, cười khẽ.

Khuôn mặt tuấn tú mê hoặc khiến Phù Tang choáng váng, người đàn ông trước mặt như một yêu nghiệt câu hồn:

"Xin lỗi em, em quá đẹp, anh không kìm lòng được."

Anh… lưu manh… Phù Tang bị anh hôn đến khó khăn lắm mới thốt ra được mấy chữ.

Dù toàn thân nóng ran, đầu óc trống rỗng, cô vẫn nghe rõ những từ anh thì thầm giữa những nụ hôn:

"Tang Tang, em muốn không?"

Giọng nói nhẹ nhàng đến tận xương tủy, chứa ba phần dụ dỗ, bảy phần mê hoặc.

Phù Tang nuốt nước bọt, cắn môi. Thế giới như đang dụ dỗ cô tiến vào, nhưng Phù Tang vẫn cố gắng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng đẩy ra từ chối:

"Phó Hi, em không muốn… Anh đừng ép em, em chưa sẵn sàng."

Nói xong, Phù Tang vừa áy náy vừa lo sợ. Thời con gái, cô có đọc không ít tiểu thuyết ngôn tình tổng tài, trong đó chẳng phải toàn nói đàn ông không thích bị từ chối về chuyện này sao?

Còn nói gì mà

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!