Phù Tang đứng phía sau lặng lẽ nhìn Phó Hi vào bếp rửa chén.
Cảm thấy mình cũng nên làm gì đó, cô cầm khăn lau bắt đầu lau bàn, xong xuôi lại lau kệ bếp. Sau một hồi loay hoay, trời đã gần tối.
Phó Hi từ tốn lau khô tay, bước đến cạnh Phù Tang đang ngồi trên sofa đọc truyện tranh. Anh cầm lấy cuốn truyện của cô, ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên cổ cô và nói thật tự nhiên:
"Từ nay cuối tuần đừng nghĩ đến chuyện công việc nữa."
"Nhưng em là họa sĩ truyện tranh mà."
Phù Tang cảm thấy cần giải thích với anh về tính chất công việc của mình,
"Vẽ truyện không thể gián đoạn được, kể cả ngày nghỉ, trừ khi đã kết thúc bộ truyện."
"Em cũng là bạn gái anh, năm ngày không gặp, vậy mà hai ngày cuối tuần cũng không dành cho anh sao?" Anh khẽ cắn vành tai cô, giọng hơi bất mãn.
Phù Tang xì một tiếng, né tránh anh.
Thôi được.
Cô thua rồi.
Còn một lúc nữa mới tới tối, Phù Tang chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi:
"Nãy anh nói thù lao là gì vậy? Anh muốn gì?"
Cho anh ở đây.
Phù Tang nhăn mày:
"Nhưng anh không có nhà riêng sao?"
Phó Hi:
"Hoặc là em chuyển qua đó."
Phù Tang: !!!
Phù Tang: Phó Hi.
Phó Hi: Phù Tang.
Hai người cùng lên tiếng.
Phó Hi kéo cô lại cắn nhẹ môi cô, đầu lưỡi anh lướt qua, giọng trở nên mơ hồ:
"Chúng ta đều là người lớn rồi."
Phù Tang hơi ngớ người: Vậy… nên sao?
Phó Hi mỉm cười, dùng đầu ngón tay lau đi vết nước bọt trên môi Phù Tang:
"Nên là anh kiểm soát bản thân rất tốt, em yên tâm đi, anh sẽ không làm gì em đâu. Chỉ là muốn ở bên em lâu hơn thôi, chỉ là cuối tuần thôi mà."
Phù Tang thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình vừa nãy chắc nghĩ nhiều quá, nhưng đồng thời cũng nhận ra anh chàng này thật sự rất tinh quái, rõ ràng là đang trêu cô.
Cuối cùng, Phù Tang không thể từ chối anh, đành đồng ý cho anh ở lại qua đêm.
Vì Phó Hi đến đây tay không, chỉ mang theo một túi đồ ăn, không có quần áo hay đồ dùng vệ sinh gì cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!