Ba người con trai nhà họ Hứa đều đã về nhà.
Tống Khanh và Hứa Bình Quân vui vẻ nhìn các con ăn cơm trên bàn, thỉnh thoảng gắp thêm vài miếng thịt vào bát Hứa Diễm Bạch.
Lo lắng dặn dò:
"Con ăn nhiều vào một chút, nhìn con gầy quá."
Ăn xong, Hứa Diễm muốn về phòng tiếp tục ôn tập.
Hứa Diễm Bạch và Phó Hi đứng hút thuốc trên ban công. Hai anh em mấy năm không gặp nhưng cảm giác thân thuộc vẫn không đổi.
Phó Hi tựa vào tường, đá nhẹ vào chân anh, hỏi: Còn đi nữa không?
Hứa Diễm Bạch nhếch mắt lên, vẻ mặt lạnh nhạt:
"Được gọi về rồi, không đi nữa."
Hai người im lặng một lúc.
Hứa Diễm Bạch hút một hơi thuốc, cúi mắt nhìn xuống dưới, ánh mắt hơi tối.
Như thể muốn nói điều gì đó.
Phó Hi lên tiếng trước:
"Cậu có phải muốn hỏi, cô gái đã từng đi tìm cậu năm đó, trong ba năm qua còn có đến tìm cậu nữa không?"
Hứa Diễm Bạch khựng lại khi gảy tàn thuốc.
Phó Hi nói: Không có.
Giọng lạnh nhạt, từ miệng anh thốt ra còn thêm phần vô tình.
Hứa Diễm Bạch khẽ ừm một tiếng, dập tắt tàn thuốc rồi ném vào thùng rác, xoay người đi xuống lầu.
Tối đó, Phó Hi không về ký túc xá của đội cảnh sát, mà ở lại khu quân sự.
Tống Khanh đeo kính vào phòng anh, ép anh kết bạn WeChat với con gái bác Lý hàng xóm. Phó Hi vốn định nói với bà về chuyện Phù Tang, nhưng nghĩ kỹ lại hai người còn chưa có duyên phận gì, đành thôi.
Khi thêm bạn WeChat, Phó Hi mới biết cô gái tên Lý Tình qua biệt danh của cô.
Ảnh đại diện có vẻ là ảnh tự chụp của người thật, một bức ảnh selfie bình thường với đôi môi chu chu, nhưng Phó Hi nhìn vài lần đã thấy hơi mất kiên nhẫn.
Anh tắt điện thoại, tắm rửa chuẩn bị đi ngủ thì đối phương đã nhắn tin qua.
Cô thẳng thắn hỏi: [Anh là Phó Hi phải không?]
[Ừ]
Phó Hi trả lời ngắn gọn, không hỏi lại, rất đạm bạc và có phần xa cách.
Có lẽ vì là quân nhân nên thường khi thấy ai cần giúp đỡ anh sẽ không từ chối mà xông lên. Anh cũng không phải người lạnh lùng, trò chuyện với đối phương vài câu, thấy đúng thời điểm liền nói rõ.
Phó Hi: [Xin lỗi, tôi đã có người mình thích.]
Đối phương tỏ ra ngạc nhiên nhưng cũng thông cảm.
Cô ấy nhẹ nhàng nói: [Ngại quá, em cũng bị gia đình ép gấp, lần này họ quyết tâm gả em đi. Bắt em phải hẹn hò với anh một thời gian rồi mới được nói không hợp.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!