Chương 23: (Vô Đề)

Phó Hi với vẻ mặt lạnh lùng, không biểu cảm, chỉ thờ ơ buông một câu:

Lên xe.

Thật đáng sợ!

Gió lạnh thổi từ xa, Phù Tang khẽ rùng mình, vai run nhẹ.

Có tài xế miễn phí không đi thì thật ngốc.

Cô tự nhủ với quan điểm

"có tiện nghi thì cứ chiếm", điên cuồng tẩy não bản thân, rồi đi vòng qua xe, định chiếm chút tiện nghi của ai đó.

Cô định kéo cửa ghế sau.

Kéo mấy lần mạnh nhưng phát hiện ra không thể mở được.

Phù Tang đang chán nản thì nghe giọng người đàn ông có chút không kiên nhẫn lại vang lên: Ngồi ghế trước đi.

Một giây, hai giây…

Phù Tang không có phản ứng gì, cô cắn môi, giọng run run không kìm được, cô không muốn ngồi phía trước.

"Sao em không được ngồi ghế sau?"

"Tôi bảo không được là không được."

Phù Tang:…

Phù Tang nhắm mắt, định xoay người bỏ đi.

Phù Tang. Giọng trầm thấp của người đàn ông vang lên, trong đêm đen tĩnh lặng nghe càng thêm ma mị.

Phù Tang dừng bước.

"Em muốn tôi kéo em lên, hay tự ngoan ngoãn lên xe? Trời đã khuya, ngoài này không an toàn, để tôi đưa em về."

Cuối cùng, Phù Tang đành đầu hàng quay lại ghế phụ, kéo cửa xe ngồi xuống, điều chỉnh tư thế rồi kéo mũ áo khoác lên che mặt, quay sang một bên nhìn ra cửa sổ đón gió lạnh.

Một mình cô ngồi im thin thít, như đang giận dỗi.

Chiếc Jeep khởi động.

Phó Hi lái rất chậm, mặc dù đường trống không có xe cộ, hoàn toàn có thể phóng nhanh, anh cố tình lái như rùa bò.

Chậm rãi, cứ thế kéo dài thời gian.

Như đang thử thách giới hạn của cô, chờ đợi một ai đó giống như sư tử con tức giận trừng mắt nhìn anh.

Nhưng suốt một giờ, quãng đường 20 phút bị anh kéo dài gấp đôi.

Khi Jeep dừng dưới khu chung cư, tắt máy, Phù Tang vẫn không nói câu nào.

Ánh mắt Phó Hi lặng lẽ tối sầm.

Phù Tang…

Cảnh sát Phó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!