Chương 22: (Vô Đề)

Từ nhỏ đến lớn, Phù Tang chưa bao giờ nói chuyện về tình yêu. Suốt 24 năm qua, những người cô từng thích đếm trên đầu ngón tay vẫn còn thừa.

Thời cấp ba, cô từng thích một cậu con trai hư hỏng trong lớp. Anh ta hay trốn học, nghiện đánh nhau và cãi cọ với người khác.

Một hôm, anh ta thẳng thắn và đơn giản hỏi: Tới luôn không?

Dám không?

Nói xong, anh ta chỉ vào ngực mình, tự tin tràn trề, húng hắng nói với đối phương:

"Tới đây, đánh vào đây này."

Kết cục là, anh ta bị đánh cho sưng vù như đầu heo.

Ngồi một bên nhìn, Phù Tang bĩu môi, chợt cảm thấy anh ta cũng chẳng đẹp trai gì cho cam.

Thế là, mối tình đầu chưa kịp nở đã tàn.

Lần thứ hai là với Quý Khải.

Cô và Quý Khải là bạn đại học, cùng khoa và có mối quan hệ đàn anh đàn em trong trường.

Khi chưa nổi tiếng, Quý Khải có vẻ mặt học sinh điển hình, hơi lạnh lùng. Anh ta thường mặc áo len màu nâu sẫm, khoác ngoài chiếc áo măng tô nâu nhạt, xách theo bảng vẽ, đi trên con đường rộng đông người trong trường, toát lên vẻ quý công tử nho nhã.

Chẳng mấy chốc, anh ta được đưa lên diễn đàn trường và trở thành đối tượng ngưỡng mộ của nhiều nữ sinh năm nhất.

Phù Tang may mắn được quen biết Quý Khải thông qua câu lạc bộ, thậm chí còn biết anh ta sống ở Bắc Kinh, trong khu nhà của quân khu.

Vì lý do đó, hai người càng ngày càng thân thiết, người xung quanh đều xì xào về họ, thúc giục họ đến với nhau.

Không biết có phải vì bị xúi giục nhiều quá không, mà chính Phù Tang cũng có cảm giác không thực.

Cô nghĩ rằng có lẽ mình nên thích Quý Khải.

Cho đến một ngày, khi Quý Khải định dang hai tay ôm cô, Phù Tang đẩy anh ta ra, ánh mắt né tránh, nhìn lung tung rồi ném lại một câu Xin lỗi và bỏ đi.

Nghĩ kỹ lại, cô thật sự chưa từng nói với bất kỳ người đàn ông nào câu Em thích anh.

Lúc này, lời đã nói ra như kiếm đã rút khỏi vỏ, không thể thu hồi.

Phù Tang cắn môi, cúi đầu thật thấp, những ngón tay đan chặt vào nhau, lòng rối bời như mớ tơ vò, không thể gỡ ra.

Nhìn từ xa, cô giống như một cô bé làm sai chuyện, đang chuẩn bị nhận phạt từ người anh trai.

Không khí im lặng đến mức quá đáng.

Phù Tang chớp mắt, sợ sệt ngẩng đầu, phát hiện người đàn ông cũng đang nhìn cô.

Dường như anh đang tự hỏi điều gì đó, nhưng cũng không hẳn vậy.

Tuyết rơi trên bầu trời, như lông ngỗng, cuộn xoáy bay xuống khắp nơi.

Phó Hi đưa tay phủi những bông tuyết nhỏ rơi trên tóc mái Phù Tang, khẽ nhếch môi, suy nghĩ kỹ càng rồi từng chữ từng chữ nói: Phù Tang…

Em suy nghĩ lại đi.

Phù Tang:…?

Phù Tang:…??

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!