Chương 19: (Vô Đề)

Trong bữa cơm tối, Đỗ Tư Linh cuối cùng cũng không còn nhìn chằm chằm vào Phó Hi như một con hồ ly tinh nữa. Phù Tang đắc ý kể lại cho Giang Miên Nguyệt nghe về chiến tích đuổi tình địch của mình.

Giang Miên Nguyệt liếc nhìn cô bạn với vẻ khinh thường: "Tớ là người của cảnh sát Phó, tớ cũng thấy cậu đáng ghét. Nhìn cậu kìa, biến hình tượng người lính nhân dân kiên cường, rạng rỡ thành cái kiểu gì vậy? Còn bảo anh ấy sinh ra con trai nữa chứ?"

"Hứ." Phù Tang nằm dài trên giường, nghênh ngang gác chân lên, cả người toát lên vẻ đắc ý, "đuôi" còn vểnh cao, vui vẻ nói: "Nếu tớ không nói vậy thì con trà xanh đó làm sao mất hứng với cảnh sát Phó được? Cô ta quá nông cạn, thích người ta chỉ nhìm mỗi vẻ ngoài, hễ đối phương không còn giống như tưởng tượng là mất hứng ngay, chẳng còn quan tâm nữa."

Giang Miên Nguyệt uống một ngụm nước ấm, châm chọc không khách sáo: "Cậu tưởng mình sâu sắc lắm à? Cậu chẳng phải cũng là đứa mê trai đẹp sao?"

"Tớ đương nhiên không phải." Phù Tang nhướn mày, tự tin vỗ ngực, "Ngay cả tính cách straight boy của anh ấy tớ cũng yêu đến chết đi được!"

Giang Miên Nguyệt: ……

Vội vàng đổi đề tài, cô hạ giọng nói: "Cậu có nhận ra không, dạo này Diệp Tử Hi với Đỗ Tư Linh có vẻ không ổn?"

"Không ổn chỗ nào?"

"Tớ nhớ trước đây họ thân thiết lắm, nói chuyện rôm rả, cứ dính lấy nhau. Giờ gặp mặt như kẻ thù vậy, chẳng thèm chào hỏi, cả hai đều mặt lạnh tanh."

Phù Tang nhún vai không mấy quan tâm: "Thế chẳng phải tốt sao, con nhỏ Diệp Tử Hi yếu đuối ấy cũng biết giận dữ, có tiến bộ đấy chứ."

"Thôi thôi, lười nói nhảm với cậu." Giang Miên Nguyệt trèo lên giường, đắp chăn ngay ngắn, "À đúng rồi, ngày mai tớ phải đi chợ ở làng bên với một bà cụ, cậu với Đỗ Tư Linh đi làm Sa Chướng nhé, trông chừng cô ta một chút."

Phù Tang đang buồn ngủ, mơ màng đáp: "Biết rồi."Hôm sau.

Phù Tang và Đỗ Tư Linh miễn cưỡng đội nón rơm, xách theo dụng cụ và nguyên liệu làm Sa Chướng, người trước kẻ sau rời khỏi trạm bảo hộ.

Hôm nay trời hơi âm u, mặt trời bị mây che kín mít, chẳng thấy tí nắng nào.

Nhưng Đỗ Tư Linh vẫn tỉ mẩn lấy ra chai xịt chống nắng phun kỹ càng, mùi xịt bay đến tận chỗ Phù Tang đứng cách xa, khiến cô không nhịn được hắt xì.

"Thật là vô ngôn." Phù Tang lẩm bẩm chê bai.

Rồi ngồi xuống, nghiêm túc tập trung làm Sa Chướng.

Vì làm Sa Chướng cần nhiều vật liệu, Phù Tang và Đỗ Tư Linh chia nhau mang một phần, Đỗ Tư Linh mang bụi rậm và sỏi đá, Phù Tang mang ván gỗ và cành cây.

Làm được nửa chừng, Đỗ Tư Linh đang ngồi cách đó không xa bỗng "A" lên một tiếng, hốt hoảng hỏi: "Phù Tang, cô còn bao nhiêu bụi rậm?"

Phù Tang không kiên nhẫn kiểm tra sơ qua số vật liệu còn lại, mới nhận ra bụi rậm không còn nhiều, trong khi ván gỗ và cành cây thì còn cả đống.

Cô lạnh lùng đáp: "Bụi rậm sắp hết rồi, mấy thứ khác còn nhiều, cô thì sao?"

"Tôi hết bụi rậm rồi." Đỗ Tư Linh hoảng hốt nói.

"Sao lại hết được? Cô mang ít quá à?" Phù Tang nhún vai không mấy quan tâm, "Đã hết thì vừa hay kết thúc, về thôi, không làm nữa."

"Làm sao có thể thế được! Trưởng trạm giao nhiệm vụ cho chúng ta còn nhiều chưa hoàn thành, về kiểu này người ta sẽ nói gì về chúng ta? Ở trạm bảo hộ ăn không ngồi rồi, còn chẳng chịu làm việc tử tế."

Phù Tang hơi bực: "Thì liên quan gì đến tôi? Bụi rậm là cô phụ trách mang, muốn trách thì trách cô chứ."

"Cô!" Đỗ Tư Linh siết chặt nắm tay, rồi hạ giọng xuống, chỉ vào mảnh đất trống còn cần làm Sa Chướng, lịch sự nói: "Lẽ nào mấy cái này hôm nay không làm nữa sao? Không có bụi rậm thì có thể về lấy, không về cũng được, tôi có cách hay, Sa Chướng đâu phải chỉ làm được bằng bụi rậm, lúa mạch, rơm rạ, cỏ lau cũng được. Cho nên, chỉ cần chúng ta tìm được một ốc đảo cỏ nhỏ, mọi vấn đề đều dễ dàng giải quyết."

"Ở đây đâu có đồng cỏ?" Phù Tang nửa tin nửa ngờ nhìn cô ta.

"Tôi biết một chỗ."

Phù Tang hết kiên nhẫn: "Vậy nhanh lên, dẫn đường đi."

Đỗ Tư Linh không đáp lại Phù Tang, buông dụng cụ, xếp gọn sang một bên, bắt đầu dò đường theo trí nhớ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!