Khoảng thời gian nghỉ ngơi, Lương Đống dẫn theo Hình Dã đến văn phòng của trưởng ga để mượn máy tính báo cáo tình hình lên cấp trên.
Hình Dã thực sự bị hố một phen.
Lương Đống đã thức trắng cả ngày đêm không chợp mắt vì lo lắng cho Phó Hi, tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ. Giờ đây dù đã được ngủ hai ba tiếng đồng hồ nhưng anh vẫn mệt đến không thể cử động nổi.
Đành phải lôi Hình Dã – cậu em út trong đội đến làm cu li, bắt cậu ta đánh máy giúp.
"Tao nói, mày đánh, đừng có đánh sai đấy."
Anh ơi… Hình Dã ủy khuất than thở, muốn phản kháng,
"Đây đâu phải việc của em, viết báo cáo tình hình này không phải là công việc của anh và đội trưởng sao?"
Lương Đống rút ra một điếu thuốc, lấy bật lửa ra, bụp một tiếng châm lửa rồi nói:
"Mày còn dám cãi à? Mày biết tại sao tao lôi mày đến đây bắt đánh máy không? Chính là vì mày đấy, không giữ được đội trưởng, để anh ấy suýt mất mạng."
Hình Dã nóng nảy, bắt đầu phản bác:
"Nhưng đội trưởng có nghe em đâu, làm sao anh ấy chịu nghe em chứ? Cả đội chỉ có mỗi anh là khuyên được anh ấy thôi."
Lương Đống ngậm điếu thuốc, nói năng không rõ ràng: "Mày có biết sự khác biệt giữa tao và mày ở đâu không? Tại sao đội trưởng sẽ nghe tao, chính là vì khi tao khuyên anh ấy, tao đưa ra lý do và chiến lược khác. Còn mày thì chỉ biết nói có nguy hiểm, bảo anh ấy đừng đi.
Anh ấy là người sợ chết sao? Làm sao có thể dễ dàng nghe theo lời khuyên của mày được.Vâng ạ.
"Hình Dã đành chịu thua, ngoan ngoãn đặt tay lên bàn phím,"Anh ơi, anh nói chậm thôi, em đánh chữ chậm lắm.Nghe đây."
Lương Đống kể lại tỉ mỉ tình hình ngày hôm đó từ việc lớn đến việc nhỏ —
Ngày đó, khi không thấy Phó Hi đâu, cả bọn gần như phát điên.
Nhưng Hình Dã ở lại trên núi quan sát bằng ống nhòm vẫn khăng khăng nói mình không thấy đội trưởng đi ra, điều đó có nghĩa Phó Hi chắc chắn còn ở trong căn nhà gỗ.
Lương Đống như phát điên cầm ghế đập phá khắp nơi, anh không tin dưới trời này lại có chuyện mờ ám như vậy, một người sống sờ sờ bỗng nhiên biến mất.
Khi anh đập vào bức tường gỗ phía dựa núi, mọi chuyện đều được giải thích.
Bức tường gỗ khẽ rung động, một khe nứt không dễ nhận thấy lọt vào tầm mắt Lương Đống. Anh đưa tay theo dọc khe nứt, cẩn thận dò xét và phát hiện ra đó vừa vặn là một hình bầu dục cao ngang nửa người.
Hình bầu dục?
Lương Đống không kịp suy nghĩ nhiều, rút dao găm từ thắt lưng ra, đâm theo khe nứt rồi từ từ đẩy toàn bộ phần tường gỗ hình cung ra, như mở một cánh cửa.
Phía sau bức tường gỗ là những tảng đá gồ ghề.
Lương Đống đá một cái, lập tức đổ sập.
Những chiến sĩ trẻ phía sau tròn mắt ngơ ngác đi theo bước chân phó đội, tiến vào hang đá mà bọn bắt cóc đã đào.
Sau đó, họ tìm thấy đội trưởng trong đó.
Phó Hi đã giết được ba tên tội phạm nhưng bản thân cũng bị thương do súng. May mắn là được đồng đội phát hiện kịp thời, cứu ra thành công nên mới giữ được mạng.
Nếu không phải Lương Đống kịp thời phát hiện ra hang đá, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Sau đó, Phó Hi nói cho anh biết, trong ba tên đó có một tên là em trai của Chồn Đen.
Chồn Đen hiện là tổ chức tội phạm lớn nhất và khó đối phó nhất trong nước. Đội đặc chiến đã từng đụng độ với chúng nhưng không thành công.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!