"Sao cô này kỹ tính thế, uống trà xanh… À không, ăn bánh đậu xanh sao?"
Giang Miên Nguyệt ngay lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng đưa tay bịt miệng Phù Tang lại.
Cố gắng duy trì nụ cười, cô quay về phía những người ngồi phía trước giải thích:
"Không có gì đâu, không có gì đâu, tụi em đang xem livestream tin tức mà. Cô gái trong đó cảm thấy phẫn nộ vì cô tiểu tam quá đáng nên mới hơi nóng nảy một chút thôi. Bình thường cô ấy không phải như vậy đâu, nhìn là biết cô ấy là một cô gái dịu dàng, dễ thương mà, em xin đảm bảo."
Giang Miên Nguyệt vất vả giải thích.
Hình Dã xoay người lại, ngượng ngùng nhắc nhở:
"Chị Miên Nguyệt, chị quên rồi sao? Ở đây đâu có mạng, làm sao xem livestream được?"
Giang Miên Nguyệt:…
Đúng là không nói thì chẳng ai bảo mình câm.
Đúng là trẻ con bây giờ, dám bắt bí mình thế này.
Sau đó, trên đường đến thôn trang, không khí trở nên vô cùng ngượng ngịu.
"Sao cô này kỹ tính thế, uống trà xanh… À không, ăn bánh đậu xanh sao?"
Giang Miên Nguyệt ngay lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, vội vàng đưa tay bịt miệng Phù Tang lại.
Cố gắng duy trì nụ cười, cô quay về phía những người ngồi phía trước giải thích:
"Không có gì đâu, không có gì đâu, tụi em đang xem livestream tin tức mà. Cô gái trong đó cảm thấy phẫn nộ vì cô tiểu tam quá đáng nên mới hơi nóng nảy một chút thôi. Bình thường cô ấy không phải như vậy đâu, nhìn là biết cô ấy là một cô gái dịu dàng, dễ thương mà, em xin đảm bảo."
Giang Miên Nguyệt vất vả giải thích.
Hình Dã xoay người lại, ngượng ngùng nhắc nhở:
"Chị Miên Nguyệt, chị quên rồi sao? Ở đây đâu có mạng, làm sao xem livestream được?"
Giang Miên Nguyệt:…
Đúng là không nói thì chẳng ai bảo mình câm.
Đúng là trẻ con bây giờ, dám bắt bí mình thế này.
Sau đó, trên đường đến thôn trang, không khí trở nên vô cùng ngượng ngịu.
Mãi đến khi xuống xe, các thành viên đội đặc nhiệm tản ra làm nhiệm vụ riêng, chỉ còn lại ba người thì gương mặt đỏ bừng của Phù Tang mới dần dịu lại.
"Cảnh sát Phó, anh gọi chúng em đến đây để làm gì vậy?" Do Phù Tang ngượng quá không dám lên tiếng, Giang Miên Nguyệt đành phải hỏi trước.
Phó Hi mặt không biểu cảm, hạ mắt nhìn Phù Tang.
Đôi mắt cô trong veo, đen trắng rõ ràng nhìn anh. Trải qua bao nhiêu năm, chiều cao của cô đã tăng lên không ít, cuối cùng không còn thấp lùn như hồi nhỏ, chỉ đến ngực anh nữa.
Cô gái nhỏ bây giờ đã trưởng thành, làn da trắng mịn, dung nhan xinh đẹp rạng rỡ.
Có lẽ vì không mang đồ trang điểm theo nên cô không trang điểm, khuôn mặt trắng nõn không phấn son, đôi môi mỏng hồng nhạt tự nhiên, mái tóc ngắn mềm mại bay bay trong gió bên tai, toàn thân toát lên vẻ đẹp tự nhiên.
Phó Hi vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác, đôi chân dài bước sang hướng khác, lạnh nhạt nói: Các cô theo tôi.
Hai người ngoan ngoãn đi theo Phó Hi, không dám nói thêm lời nào, sợ nói nhiều sai nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!