Chương 14: (Vô Đề)

Lương Đống vội vã rời đi thật nhanh.

Phù Tang chớp mắt nhìn Phó Hi với vẻ ngượng ngùng:

"Anh ấy hình như hiểu lầm gì đó rồi."

"Em nghĩ anh ấy hiểu lầm điều gì?"

"Em làm sao biết được, anh phải tự đi hỏi anh ấy chứ."

"Được, để tôi hỏi anh ấy."

Phù Tang im lặng… Sao đột nhiên anh ngoan vậy? Thật sự định hỏi sao? Hôm nay đội đặc nhiệm vẫn phải đến làng cách đó vài dặm để hỗ trợ tái thiết.

Đêm qua có một trận mưa, mây trôi trên bầu trời thưa thớt đến tội nghiệp. Mặt trời treo cao nhưng không khí không còn khô hanh như trước.

Phó Hi chạy bộ đến trạm bảo vệ, kéo cửa xe, leo lên một cách gọn gàng và ngồi xuống.

Lương Đống lái xe, anh lén nhìn Phó Hi qua khóe mắt và thì thầm:

"Đội trưởng, anh và cô ấy… thật sự…"

"Thật sự gì? Nói chuyện đừng ấp a ấp úng." Phó Hi vẫn giữ dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, dù ngồi trong xe cũng chỉ hơi ngả người về phía sau, tay đặt tùy ý bên cửa sổ

Dáng vẻ không mấy bận tâm của anh thật hiếm thấy.

Lương Đống liều mạng hỏi tiếp:

"Thật sự đang yêu nhau ạ?"

Phó Hi cho anh ta một cái lườm sắc lẹm:

"Đừng nói bậy, người ta là nữ sinh."

"Nhưng… nhưng anh không phải… Nếu anh lo cho cô ấy vì là nữ sinh, sợ người ta hiểu lầm bàn tán, vậy anh đừng để cô ấy vào phòng ngủ của anh chứ."

"Ai cho vào phòng ngủ? Lương Đống, dạo này anh tiến bộ ghê nhỉ? Tưởng tượng phong phú thế, làm lính làm gì? Chi bằng đi viết tiểu thuyết đi."

Lương Đống nghẹn họng, lúng túng:

"Dạ… xin lỗi đội trưởng."

"Tập trung lái xe đi!"

Vâng.Đội đặc nhiệm ra ngoài giúp tái thiết buổi sáng, thường đến trưa không về, chỉ khi mặt trời sắp lặn mới thấy bóng dáng họ trở lại.

Phù Tang và Giang Miên Nguyệt đội nón rơm, xách theo bụi cây, đất sét và sỏi đá, ngồi xổm trên sa mạc làm hàng rào chắn cát.

Hàng rào chắn cát được làm từ bụi cây, rơm rạ, đất sét, cành cây và ván gỗ, chủ yếu dùng để làm chậm tốc độ gió, cố định cát bay.

Đó là cảnh tượng màu nâu phổ biến nhất của sa mạc.

Làm cả buổi sáng, Phù Tang đứng dậy, xoa xoa lưng đau nhừ, mệt đến không còn sức.

Đúng ngọ, mặt trời từ từ lên đến đỉnh trời, nhiệt độ trong sa mạc đã đạt đến mức cao nhất trong ngày.

Phù Tang và Giang Miên Nguyệt chọn một đồi cát cao, ngồi tựa chân đồi nghỉ ngơi một lát.

Lấy bánh bao đã chuẩn bị từ sáng sớm ở trạm ra gặm, dù không ngon cũng phải ăn cho xong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!