"Cay quá, ăn không nổi, để tớ."
Phù Tang nghẹn họng, mặt đỏ bừng lên. Tất nhiên là cô không đời nào đưa cho anh.
Lạ thật…
Rõ ràng mới gặp mặt được vài lần, sao anh chàng này chẳng giữ khoảng cách nam nữ bình thường gì cả.
Phải chăng anh ta là kiểu "tay chơi lọc lõi" chính hiệu? Đối với cô gái nào cũng như vậy?
Phù Tang bỗng nổi lên tò mò, cô húp một miếng mì rồi nuốt xuống, hỏi: "Anh Phó, anh có bạn gái không?"
Phó Hy ngẩng đầu lên khỏi bát mì, nuốt miếng cuối cùng: "Sao đột nhiên hỏi vậy?"
Phù Tang cũng thấy ngượng, cố tỏ ra thờ ơ: "Thì… em hỏi vậy thôi. Nếu anh không tiện trả lời thì thôi."
"Không có." Anh trả lời thẳng thắn, dứt khoát hai chữ.
Tim Phù Tang đập loạn nhịp…
Dù Mạnh Quát đã nói với cô rằng "Phó Hy độc thân", nhưng nghe từ chính miệng anh, trong không gian lãng mạn mờ ảo này, khi khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một cánh tay.
Ngực Phù Tang thắt lại, như bị ai đó nắm chặt, nhưng lại không phải.
Tiếng tim đập át cả tiếng vo ve của muỗi, từng nhịp một, thình thịch thình thịch, như đang muốn nói với cô điều gì đó…
Anh đặt đũa xuống, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào mắt cô, im lặng một lúc.
Rồi bỗng nói: "Nhưng mà, có người tôi để ý, đang cân nhắc xem có nên theo đuổi cô ấy không, kéo cô ấy về bên mình."
Phù Tang chớp mắt.
Lại chớp mắt…
Cô thầm đọc lại những lời này ba lần.
Được rồi, cô đã xác nhận chắc chắn những lời này chẳng liên quan gì đến mình, người ta độc thân thì mắc mớ gì đến mình chứ!!!
Trái tim vừa mới rung động đột nhiên vỡ tan tành.
Xấu hổ muốn chết.Sau khi về khách sạn, Phù Tang và Phó Hy vai kề vai đi cạnh nhau, chẳng nói chuyện gì thêm. Cô gãi đầu, lấy cớ ngồi xe cả ngày mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, rồi vội vàng về phòng.
Ôm Giang Miên Nguyệt khóc sụt sùi: "Hu hu hu sao tớ lại hỏi cái chuyện nhạy cảm đó làm gì, hỏi vậy chẳng phải như đang gián tiếp nói với anh ấy là tớ có ý với anh ấy sao? Thế là người ta nói vậy, rõ ràng là từ chối tớ, bảo là tuy độc thân nhưng chẳng liên quan gì đến tớ hu hu hu…"
Giang Miên Nguyệt nghe đến muốn điếc tai.
Nhưng vẫn chống cằm suy nghĩ nghiêm túc một hồi, không nhịn được mà châm chọc: "Khóc giả quá đi."
Phù Tang:…
Phù Tang:???
Tiện thể, vỗ vai cô ấy mang tính tượng trưng, an ủi: "Không sao không sao, cậu nghĩ xem, dù cậu không hỏi thì anh Phó có không hiểu mấy suy nghĩ nhỏ nhặt của con gái như cậu đâu? Nên hỏi hay không hỏi cũng thế thôi, yên tâm đi."
Phù Tang:…
Cái kiểu an ủi gì đây.Hôm sau.
Tình nguyện viên và đội đặc nhiệm ngồi vào vị trí xe như hôm qua, chuẩn bị xuất phát.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!