Chương 2: “Trần Hạc Sâm thì sao?”

Đêm đó gặp nhau, rốt cuộc Lương Quốc Đống cũng uống rất nhiều rượu.

Lương Quốc Đống uống rượu say xỉn, mặt đỏ bừng, ánh mắt vô định, nói chuyện không đầu không đuôi. Người nào tỉnh táo mà nghe được những lời này, có lẽ họ cũng nghĩ trong đầu ông ấy trống rỗng như tờ giấy trắng.

Chú Trần luôn nở nụ cười, bộc lộ tính tình kiên nhẫn, bao dung. Dù cho Lương Quốc Đống nói chuyện nhiệt tình, lời lẽ còn có ý lên mặt dạy đời người khác, chú Trần cũng không cảm thấy khó chịu.

Lương Úy đứng bên cạnh, cảm thấy xấu hổ không nói nên lời, xấu hổ vì Lương Quốc Đống, và cũng xấu hổ vì mình nữa.

Cô lặng lẽ ngước mắt, nhưng Trần Hạc Sâm không quan tâm đ ến động tĩnh bên này.

Trần Hạc Sâm dựa vai vào bờ tường sau lưng, dáng vẻ lười biếng uể oải, ánh đèn trắng trên đỉnh đầu tỏa ánh sáng lên gương mặt cậu, góc nghiêng khôi ngô tuấn tú, còn móc chiếc túi của thím Trần trên cánh tay đang cầm điện thoại. Trong lúc chờ thím Trần, điện thoại cậu reo lên.

Cậu áp điện thoại lên tai: "Sao, ban nào?"

"Ừ, biết rồi."

Không biết đối phương nói gì, chỉ nghe cậu bình thản trả lời: "Không phải đã quyết định vậy rồi sao?"

Đột nhiên Lương Úy nghĩ, liệu sau này cậu ấy sẽ đợi chờ người mình thích như vậy chứ?

Cậu ấy thích kiểu người như thế nào?

Có lẽ cũng giỏi giang như cậu ấy?

Trái tim Lương Úy chua xót, như nước có ga giữa mùa hè, sủi bọt khí ùng ục.

Đúng lúc đó, giọng của Chu Trân phát ra từ trong phòng: "Úy Úy, vào đây giúp mẹ đi."

Dường như Trần Hạc Sâm để ý đến cảnh tượng sau lưng mình, quay đầu nhìn lại, Lương Úy đã vào phòng.

Về đến nhà, Chu Trân đỡ Lương Quốc Đống vào phòng ngủ.

Lương Úy cũng vào theo, Chu Trân vươn tay cởi áo khoác và giày của Lương Quốc Đống, nhìn thấy Lương Úy đứng bên cửa: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mai không đi học à? Tắm rửa rồi về phòng nghỉ ngơi nhanh đi."

Lương Úy lại nhìn Lương Quốc Đống bất tỉnh trên giường: "Mẹ, mẹ cũng ngủ sớm đi."

Khi Lương Úy về phòng, điều đầu tiên cô làm là đặt điện thoại lên bàn sạc pin.

Điện thoại hiện ra hai tin nhắn, đều là của Diêu Tri Gia.

"Có danh sách phân ban rồi, ding ding ding, chúc mừng Lương Úy thuận lợi vào lớp tự nhiên trọng điểm!"

"Này, cậu đâu rồi?"

Lương Úy ngồi bên bàn, trả lời tin nhắn của Diêu Tri Gia.

Lương Úy: Sao cậu biết?

Hai phút sau, điện thoại rung.

Diêu Tri Gia: Không biết Ổ Hồ Lâm lấy được danh sách lớp ở đâu, tớ hỏi cậu ấy xem cậu được phân vào lớp nào. Úy Úy, lớp 11/12 các cậu đều là học sinh đứng đầu đấy.

Ánh mắt Lương Úy khẽ lay động.

Lương Úy: Tri Gia, cậu có danh sách lớp 11/12 không? Gửi cho tớ đi.

Diêu Tri Gia: Đợi chút, tớ gửi cậu.

Lương Úy đăng nhập QQ, đợi vài phút, cô nôn nóng khó tả, cuối cùng lại rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!