Chương 84: (Vô Đề)

Phiên ngoại ba:[ Cách ghen của người già ]

Mỗi ngày phải dậy sớm làm việc và nghỉ ngơi nên Từ Vãn Tinh trực tiếp bỏ qua ý định trang điểm.

Dù sao cô cũng không phải hàng ế, có thầy Kiều nhận thầu nên hình tượng với cô cũng không quá quan trọng.

Cô cảm thấy mình lại về với thời học sinh, mỗi ngày đấu tranh với cơn buồn ngủ, bức bách bản thân bò dậy, rửa mặt xong buộc tóc đuôi ngựa, thay quần áo và ra ngoài.

Trên đường cô nghiên cứu viên để mặt mộc nói với thầy Kiều ở bên cạnh:

"Em lôi thôi lếch thếch thế này anh có chê em làm anh mất mặt không?"

Tài xế Kiều nhàn nhạt liếc cô một cái nói,

"Ngoài Tống Từ và Khổng Bằng Phi thì trong viện có người thứ ba biết em là của anh hả?"

Từ Vãn Tinh lập tức hoàn hồn và vỗ trán nói,

"Đúng rồi, sao em quên mất nhỉ?"

Cũng chưa có ai biết cô là người của thầy Kiều thì mất mặt cái gì? Cô cười hì hì lắc lắc đuôi ngựa, lại dần dần nhận ra cái gì đó.

"Từ từ, thầy Kiều, sao lời này của anh nghe nó u oán sao ấy?"

Có hả? Kiều Dã mắt nhìn thẳng mà dừng xe bên đường.

Từ Vãn Tinh vừa ngẩng đầu đã phát hiện bọn họ tới viện nghiên cứu rồi.

Cô nhanh chóng khoác túi rồi mở cửa xe nhảy xuống cùng anh đường ai nấy đi.

Phía sau truyền đến tiếng nói không nhanh không chậm của thầy Kiều ——

"Chờ lúc nào em nguyện ý cho anh cái danh phận thì anh sẽ hết u oán."

Chân cô lảo đảo, lúc quay đầu chỉ thấy anh chàng tài xế u oán kia mặt không biểu tình lái xe vào bãi đỗ.

Nhưng khoa trương nhất chính là dù để mặt mộc vẫn không thể che được mị lực vô biên của tiểu Từ.

Cô đã vô số lần hoài nghi mà soi gương rồi thầm nghĩ: Mình lại đẹp nghiêng nước nghiêng thành thế à? Không trang điểm, còn mặc đồ bảo hộ lao động màu xanh, trên đầu đội mũ bảo hiểm thì đám người kia có cái gì để vây quanh chứ?

Cuối cùng cô đi tới tổng kết, nhất định là do viện nghiên cứu này có tỉ lệ nam nữ quá chênh lệch mới khiến thanh niên hơi bị già như cô còn được mọi người o bế, đào hoa đầy người.

Mỗi ngày đồng sự Giáp đi qua bàn cô ngồi đều sẽ cười tủm tỉm hỏi:

"Em gái đang làm gì thế?"

Ngày đầu tiên cô ngẩng đầu đáp, Vẽ.

Ngày hôm sau cô ngẩng đầu đáp, Vẽ.

Ngày thứ ba cô lại ngẩng đầu đáp, Vẽ.

……

Cứ thế tuần hoàn lặp lại vô số lần, vô số ngày đến khi đồng sự Giáp lại tới thì Từ Vãn Tinh đưa cho anh ta một tờ quảng cáo.

Đây là cái gì?

Quảng cáo mắt kính. Từ Vãn Tinh cười tươi xán lạn,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!