Chương 49: (Vô Đề)

Lần đầu tiên trong đời Từ Vãn Tinh làm một việc trái với lương tâm.

Mà có lẽ không chỉ một việc, nói chính xác thì cô đã liên tiếp làm vài việc như thế.

Phó Ý Tuyết tích cóp lại tự tin sau khi bị Từ Vãn Tinh đả kích và lại lần nữa xuất hiện xinh đẹp ở lớp số 3. Lúc Từ Vãn Tinh đang ngồi ở bàn nói chuyện phiếm với Mập Mạp thì nhìn thoáng qua cửa và thấy thiếu nữ xinh đẹp đủ để lóe mù mắt người ta thế là trong đầu cô lập tức ong một cái, không kịp nghĩ gì.

Trong lúc đầu óc bản thân còn chưa kịp phản ứng lại cô đã đột nhiên quay đầu nhìn. Kiều Dã đang cúi đầu giúp cô kiểm tra bài tập đã giao hôm qua nên hiển nhiên vẫn chưa để ý thấy cái kẻ đang đứng ở cửa chuẩn bị đi vào.

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Giây tiếp theo cô duỗi tay ôm lấy mặt Kiều Dã, hai người bốn mắt nhìn nhau, khoảng cách giữa hai cái chóp mũi đại khái cũng cỡ cục tẩy là cùng.

Kiều Dã: ?

Từ Vãn Tinh nhìn cậu không chớp mắt, đầu óc lướt nhanh xem mình nên nói cái gì. Nghĩ nghĩ một giây sau đó cô nói:

"Có dám cùng tôi chơi trò cá cược xem ai có thể mở mắt lâu mà không nháy mắt không?"

Kiều Dã:

"Lúc cậu ra khỏi cửa không mang theo đầu óc hả?"

"Vậy so xem trong một phút ai nháy mắt nhiều nhất."

Buông tay.

"Nếu không cậu nói xem so cái gì, tôi chơi hết. Tự nhiên tôi rất muốn ganh đua cái gì đó với cậu." Ánh mắt cô chân thành tha thiết.

"Tôi đếm đến ba cậu mà không buông tay thì tự gánh lấy hậu quả." Kiều Dã đã hạ áp suất xuống điểm gần âm.

Lực chú ý của Từ Vãn Tinh lại chỉ có một phần ở đây, còn lại đều đặt ở cái kẻ đang đứng ở bên ngoài phòng học. Cô dùng khóe mắt thoáng nhìn thì thấy bóng dáng kia đờ ra, không thể tin được mà nhìn vào một màn ở trong góc lớp sau đó nhanh chóng xoay người bỏ đi.

Từ tốc độ rời đi không màng tất cả kia thì hẳn là công chúa đã thương tâm lắm rồi. Trái tim treo giữa không trung của Từ Vãn Tinh lập tức rơi cái bẹp xuống. Cô nhẹ buông tay, thoải mái hào phóng nói:

"Không so thì thôi, cậu tưởng tôi muốn so với cậu lắm à? Ấu trĩ."

Nói xong cô quay người để lại một bóng dáng cao thâm khó đoán.

Mập Mạp không thấy người trên hành lang nhưng lại thấy hết toàn bộ trò mèo của Từ Vãn Tinh nên lập tức há hốc mồm hoảng hốt hỏi,

"Đại ca, cậu đang làm gì thế?"

Từ Vãn Tinh: Cậu không hiểu đâu.

"Chính vì không hiểu nên tôi mới không ngại học hỏi, đến tột cùng là cậu nhàn quá tới mức đau cả trứng rồi phát điên hay thật sự muốn so tài với cậu ta, hay cậu chỉ đơn giản muốn sàm sỡ khuôn mặt nhỏ của học bá?"

"Cậu dám nói câu nữa là tôi sẽ ra tay với cái mặt mâm của cậu đó."

Mập Mạp lập tức kéo khóa miệng sau đó ngồi nghiêm chỉnh, trầm mặc.

Kỳ thật trong nháy mắt quay đầu lại Từ Vãn Tinh đã hối hận. Có vẻ cô đã làm một việc thực khó lường, nhìn như cực kỳ tự tin nhưng hiện tại nghĩ lại thì thấy hoàn toàn vô lý, thậm chí còn có chút chột dạ.

Cái này tính là gì?

Giúp học bá chắn vận hoa đào à?

Nhưng hoa đào này có phải của cô đâu, dù có là hoa đào nát thì cô dựa vào cái gì đơn phương làm chuyện trộm cắp, lại còn dưới tình huống đương sự không biết tí gì nữa chứ?

Từ từ, cô lấy đâu ra cảm giác mình ưu việt hơn người khác vậy? Lại còn dám quyết định đây là một đóa hoa đào nát nữa chứ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!