Chương 43: (Vô Đề)

Thầy Lý cũng không chờ hiệu trưởng Lưu về mà vội vàng tạ lỗi sau đó rời đi không nói một lời.

Lúc về nhà ông còn chẳng kịp thay giày đã vọt vào thư phòng xách đứa cháu trai đang chơi điện tử trong đó lên chất vấn:

"Nói, rốt cuộc mày còn giấu ông bao nhiêu chuyện?!"

Lý Dịch Từ kinh hãi ném con chuột sau đó bắt đầu giải thích, nhưng lúc này thề thốt của hắn chẳng có chút giá trị nào.

Bà Lý vội chạy từ phòng bếp tới giữ chặt lấy tay bố chồng mà khuyên giải an ủi.

Bà ta nói có chuyện gì thì từ từ bàn, ông cháu hai người hà tất phải giương cung bạt kiếm.

Thầy Lý chỉ thấy máu xông lên đầu, ông ta lập tức quay người chỉ vào mặt con dâu mà mắng:

"Nếu không phải tại cô chiều nó thì ông già như tôi đây cũng không tới mức tuổi này rồi còn đi bắt chẹt người ta rồi mất mặt xấu hổ!"

Mẹ Lý Dịch Từ vội cuốn tay áo con mình lên mà cố cãi,

"Bố nhìn xem, vết thương như thế này chẳng phải con nhà mình là người bị hại sao? Bố không giúp nó đòi lại công bằng thì thôi lại còn về nhà chỉ trích mẹ con chúng con thì sao mà hợp lý được?"

"Chút vết thương ngoài da này có đang để cô gào ầm lên không? Thế nó đánh gãy tay con nhà người ta thì cha mẹ đứa nhỏ ấy không đau lòng hả? Trên đời cũng chỉ có cô đau lòng cho con mình hả?"

Lý Dịch Từ gào lên:

"Cháu không đánh nó! Cháu thề không đụng vào một ngón tay của nó!"

"Vậy mày thề không thuê người đi đập quán của người ta, không đánh bố của người ta đi!" Thầy Lý nghiêm khắc mở miệng chất vấn,

"Đây cũng không phải lần đầu tiên mày thề thốt, hôm nay lấy cái mạng già của ông nội mày mà thề. Nếu mày dám nói nửa lời không đúng thì ông giảm thọ 10 năm!"

Lý Dịch Từ hé miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng không nói một chữ nào.

Thầy Lý chỉ vào mặt hắn, run rẩy mãi không biết phải làm gì.

Muốn mắng nhưng ông đã mắng nhiều lần lắm rồi mà chẳng thấy chút hiệu quả nào.

Ông chỉ thấy chua xót mà quay đầu nhìn con dâu nói, "Thôi, thôi, tôi dạy học cả đời, tới hôm nay đã bất lực rồi.

Lúc nào nó cũng gặp rắc rối, nhưng mỗi lần đều được bao che.

Tôi đánh thì cô thay nó đỡ, mắng thì cô thay nó bất bình.

Tôi ở bên ngoài cũng coi như người có uy tín danh dự nhưng về đến nhà lại chẳng làm được cái gì.

Mỗi lần nó đều nói đó là lần cuối cùng, nhưng rồi lại nuốt lời, để tôi phải vác cái mặt già này đi chùi đít cho nó.

Từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ quản nữa!"

Ông cụ rơi lệ mà đi, trong thư phòng chỉ còn hai mẹ con nhìn nhau.

Trong mắt Lý Dịch Từ thì ông nội hắn luôn là tấm khiên chắn cho hắn, là tòa núi cao nguy nga mãi không sụp.

Nhưng giờ phút này lần đầu tiên hắn phát hiện ông mình cũng chỉ là một ông cụ bình thường, lưng cong, tóc cũng đã hoa râm.

Mẹ hắn thì đỏ mắt nói:

"Con yên tâm, dù ông con không giúp thì mẹ cũng nhất định lấy lại công bằng cho con!"

Môi Lý Dịch Từ giật giật, cuối cùng nản lòng ngồi trên ghế khóc nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!