Chương 39: (Vô Đề)

Kiều Dã có thương tích ở tay nên lúc trèo cửa có nhiều bất tiện.

Lúc đi lên cậu không để ý nhiều nhưng lúc đi ra ngoài vì dùng sức quá độ mà cánh tay lập tức đau nhức.

Cậu nhẹ buông tay vững vàng rơi xuống đất nhưng lại trắng mặt đứng tại chỗ hồi lâu chưa hoàn hồn.

Từ Vãn Tinh bị dọa nhảy dựng, "Làm sao vậy? Lại bị thương ư?"

Sau khi nghỉ một lát cậu mới ngồi dậy lắc đầu nói, "Không có việc gì."

Kỳ thật bác sĩ nói thương gân động cốt một trăm ngày mới khỏi, trước khi thạch cao được bỏ thì không thể dùng lực.

Cậu nhìn Từ Vãn Tinh sau đó cười cười, không nói thêm nữa.

Từ sân thượng xuống hai người vừa lúc đụng phải La Học Minh ở cửa sau của lớp học.

La Học Minh cũng không biết mình đã chạy giữa văn phòng và lớp học bao nhiêu lần, lúc này vừa thấy Từ Vãn Tinh ông lập tức há mồm muốn nói thật nhiều.

Ai biết Từ Vãn Tinh lại gọi ông ấy trước: "Thầy La."

Ông đáp lời, vừa nhìn biểu tình của cô vừa hỏi, "Em vừa đi đâu?"

"Sân thượng." Cô đúng sự thật mà đáp.

La Học Minh thấy gân xanh trên huyệt Thái Dương nhảy dựng lên, "Sân thượng? Không phải chỗ đó bị khóa à?!"

"Cũng không khóa được em, chỉ cần nhảy một cái là qua."

Còn rất đắc ý cơ đấy.

La Học Minh thổi râu trừng mắt, nhưng một đống lời muốn nói và cả cơn tức giận đều biến thành do dự, cuối cùng ông chỉ nói: "Kiều Dã nói đều đúng ư?"

"Nói cái gì?"

"Chuyện thi —— là chuyện thi cử ấy, đều được giải quyết rồi."

Từ Vãn Tinh sửng sốt nhìn Kiều Dã, lại nhìn về phía La Học Minh, "Cậu ấy chẳng nói gì với em hết."

Kiều Dã: "Vừa rồi ở sân thượng không thích hợp, tôi định xuống dưới rồi mới nói."

Từ Vãn Tinh đen mặt, sao hả, ngài lo lắng tôi lập tức nhảy lầu à?

La Học Minh gọi Từ Vãn Tinh qua một bên, chỉ dăm ba câu đã nói xong —— hiềm nghi cô gian lận đã được giải quyết, đồng thời trường học đang thẩm tra chuyện quá khứ của Trương Xuân Nguyệt, nếu thực sự có việc nhận hối lộ làm rối loạn kỷ cương thì sẽ tính sau.

Từ Vãn Tinh lập tức ngẩng đầu yên lặng nhìn ông hỏi, "Là vì em nói những lời đó sao?"

La Học Minh cười nói, "Em hãy nhớ nếu không muốn người khác biết thì tốt nhất đừng làm.

Nếu trong sạch thì chẳng ai oan uổng được ai."

Ông vươn tay đè vai cô lại nói: "Không được để ảnh hưởng.

Từ Vãn Tinh, mỗi bước đi đều phải kiên định, ánh mắt phải nhìn xa, những kẻ râu ria không đáng để ý."

Bọn Mập Mạp đã biết cô trở lại nên đều ở trong phòng thò đầu thò cổ mong chờ mòn mỏi, khó khăn lắm mới đợi được La Học Minh rời đi và thả cô trở về.

"Không có việc gì chứ? Cậu vô duyên vô cớ chơi trò mất tích đúng là dọa chết người."

"Đúng thế, mấy người bọn mình chạy tới quầy quà vặt, qua sân thể dục cũng không thấy bóng cậu đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!