Lúc Từ Vãn Tinh bị La Học Minh gọi lên văn phòng thì đã là buổi chiều.
Lúc này đang là giờ giải lao, Tiểu Phân Đội Ma Tương đang đứng trên hành lang nói chuyện phiếm.
Bề ngoài của Mập Mạp vốn mượt mà, sau khi mặc thêm áo phao dày nặng thì cậu ta càng thêm tròn xoe.
Cậu ta xoa xoa tay cảm thán:
"Trời càng ngày càng lạnh, mặc dày thế này đến mình còn thấy bản thân như quả bóng."
Xuân Minh lé mắt đánh giá kẻ này sau đó cười cười:
"Cậu có không mặc gì thì cũng giống quả bóng."
"Cậu mới giống quả bóng ấy, cậu chính là cái bồn cầu!" Mập Mạp tuôn cả tiếng địa phương Tứ Xuyên.
"Cậu mới là cái bồn cầu."
Chính cậu ấy!
Từ Vãn Tinh vỗ vỗ vai hai kẻ kia và nói lời công bằng,
"Đại ca không cãi với nhị ca, đừng cãi cọ nữa, hai người đều là bồn cầu."
Mấy kẻ còn lại đều cười ha ha.
Đại Lưu nói:
"Dù sao hiện tại cũng không đánh được mạt chược vì thế chúng ta dứt khoát đổi tên thành Tiểu Phân Đội bồn cầu đi."
Mập Mạp:
"Cái gì? Cậu nói lại xem, cái gì phân đội?"
Mọi người nhìn nhau sau đó nhất trí đồng ý khai trừ tư cách thành viên của Đại Lưu, nguyên nhân vì quá ngu.
Câu chuyện vừa đổi đề tài đã bay tới trên người Kiều Dã.
Mập Mạp lé mắt hỏi Từ Vãn Tinh:
"Này, nghe nói Kiều học bá bị gãy tay, nhưng vì sao lại là cậu giúp cậu ta ghi chép thế?"
Xuân Minh gật đầu, vẻ mặt ý nói
"Tôi cũng không phải tám chuyện đâu, tôi chỉ tò mò thôi".
Cậu ta nói,
"Quan hệ của hai người hiện tại khá tốt nhé, chúng ta lăn lộn một năm nhưng tôi chưa thấy cậu lao lực vì người nào như thế. Cậu vừa tìm lớp trưởng mượn vở, lại còn thay cậu ta chép nữa chứ."
Từ Vãn Tinh trừng mắt:
"Tôi thật ra cũng muốn chép bài cho mấy người đó, nhưng vấn đề là mấy người xem có hiểu không? Có hiểu không hả?"
Đại Lưu gật đầu:
"Lời này có lý, học tra thì cần ghi chép để làm gì? Chùi đít còn ngại nữa là."
Vạn Tiểu Phúc từ phòng giáo viên dưới lầu đi lên thấy Từ Vãn Tinh đứng trên hành lang thì tiến lên nói sư gia tìm cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!