Sáng sớm hôm sau Kiều Dã ra cửa sớm hơn bình thường.
Tay phải gãy xương nên cậu không thể đi xe đạp, hành trình vốn chỉ có 10 phút nay biến thành gần 20 phút đi bộ.
Từ tối hôm qua tới giờ Kiều Mộ Thành không nói với cậu lời nào, lúc hai cha con cùng ăn sáng cũng chẳng ai nói gì hết.
Chỉ còn Tôn Ánh Lam là luôn dặn dò:
"Đừng để dính nước, cũng đừng để va chạm."
Kiều Dã gật đầu.
"Dì đã gọi điện cho thầy cô nói về tình huống tay của con thế nên con không cần gấp gáp chuyện chép bài, nếu có chép chậm thì lớp trưởng sẽ cho con mượn chép sau."
"À, bài tập cũng có thể tạm thời không làm, chờ bỏ bó bột nếu con cảm thấy chuyện học tập bị tụt lại phía sau thì chúng ta lại nghĩ cách."
Tôn Ánh Lam không có con đẻ, lúc lấy Kiều Mộ Thành bà ta cũng đã hơn 40 nên cũng không nghĩ tới chuyện sinh con nữa.
Tuy đây là gia đình rổ rá cạp lại nhưng hiển nhiên bà ta và chồng thật lòng yêu thương nhau, nhiều năm qua chưa từng cãi vã, mọi việc đều thương lượng.
Bà ta cũng coi Kiều Dã như con đẻ của mình, toàn tâm toàn ý che chở.
Lúc Kiều Dã cõng cặp sách đi ra cửa bà ta còn đứng đó nghĩ xem có gì thiếu không, cuối cùng bổ sung thêm một câu:
"Trong giờ học thể thao cũng đừng đi, tan học hành lang đông đúc, cẩn thận bị người ta chèn ép."
Kiều Dã:
"Đã biết, dì mau vào nhà đi."
Người hiểu chuyện như cậu cũng không nhịn được nghe lải nhải vì thế vội bước nhanh hơn ra ngoài.
Chỉ mới được vài bước chân cậu đã dừng lại sau đó nhuần nhuyễn quành một cái.
Bên cạnh nhà có người đang đợi cậu, người kia thò đầu thò cổ như trộm.
Kiều Dã vừa ngoành lại, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai ấn đầu cô xuống giấu phía sau:
"Đừng để mẹ tôi nhìn thấy."
Ơ? Từ Vãn Tinh sửng sốt,
"Không phải cậu nói sẽ không bán đứng tôi sao?"
Kiều Dã:
"Cậu cảm thấy cha mẹ tôi dễ lừa lắm hả? Sao tay tôi lại thế này bọn họ đều biết hết."
"Vậy chẳng phải trong mắt cha mẹ cậu tôi chính là tội nhân à?" Từ Vãn Tinh lập tức uể oải một giây, sau đó lại vực dậy tinh thần:
"Không có việc gì, hai ta là anh em tốt, tôi cũng coi cha mẹ cậu là anh em tốt."
…… Rõ ràng là con gái, nhưng sao cô nói hai chữ anh em này nó lại quen mồm thế nhỉ?
Kiều Dã:
"Cậu đứng chỗ này làm gì?"
Thì chờ cậu đó. Cô lập tức xách cái cặp cậu đang đeo ở vai trái rồi đeo lên người mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!