Chương 34: (Vô Đề)

Lúc Kiều Dã về đến nhà thì Tôn Ánh Lam đang ở phòng khách xem phim truyền hình, trong tay đan một cái áo lông.

Về rồi à?

Bà ta ngẩng đầu cười với cậu và vẫy tay nói,

"Lại đây thử xem, dì đan xong phần cổ áo rồi, con ướm thử xem có vừa không."

Kiều Dã đi qua cầm cái áo đan dở so lên cổ và nói:

"Trời lạnh dì đừng đan áo len làm gì, cẩn thận đông lạnh tay."

Tôn Ánh Lam cười,

"Vì hạng mục này của ba con mà cả nhà chúng ta phải chuyển nhà, dì cũng nghỉ việc ở Bắc Kinh. Hiện tại ở nhà nhàn rỗi cũng không có việc gì làm nên dì muốn đan áo len cho hai cha con, coi như giết thời gian."

"Kỳ thật ra ngoài mua cũng được, dì không cần phí công như thế đâu."

"Trẻ con không hiểu, thứ bán bên ngoài so với tự tay làm lấy sao mà giống nhau được?" Tôn Ánh Lam đón lấy cái áo cậu đưa và tiếp tục đan, miệng cười hỏi,

"Thôi, dì nói với con cũng vô ích", cuối cùng bà ta mới nhớ ra,

"À, lần này thi thế nào?"

Nói chuyện với Tôn Ánh Lam một lát Kiều Dã mới lên phòng tắm rửa.

Hai ngày liên tiếp thi đấu nên tinh thần luôn phải tập trung cao độ, nói không mệt là giả.

Lúc tắm rửa xong thì Kiều Mộ Thành cũng đã tan làm về nhà.

Gần đây trung tâm địa chất của bọn họ có một hạng mục khai quật, là trọng điểm quốc gia nên ông ta và lão Lý luôn phải tăng ca, mỗi ngày đều không được về nhà đúng giờ.

Kiều Dã vừa lau tóc vừa đi vào phòng khách, đúng lúc nghe thấy cha mẹ nói chuyện.

"Còn không phải sao, quán bị đập tan tành." Kiều Mộ Thành nhíu chặt mày,

"Không biết là đắc tội ai, mấy quán xung quanh đều tốt, chỉ có quán của ông ta bị đập nát nhừ."

"Không phải mọi người đều nói ông ta là người trung hậu thành thật sao? Thế nào mà lại đắc tội người ta?"

"Lúc anh và lão Lý đi qua có xuống xe giúp một chút, cũng đề nghị báo cảnh sát. Nhưng chỗ kia là nơi cấm bày quán, nếu thực sự báo cảnh sát thì mọi người đều không xong."

"Thế con gái ông ta đâu? Vừa rồi tiểu Dã trở về còn nói đứa nhỏ kia tới quán giúp ba mình."

Kiều Mộ Thành lắc đầu:

"Anh không nhìn thấy con bé, nhưng lúc anh và lão Lý hỗ trợ có nghe lão Từ nhắc mãi, sợ con gái gặp rắc rối."

Hai người đang nói chuyện thì Kiều Dã mang sắc mặt khó coi đi vào phòng khách hỏi:

"Ba nói quán của ai bị đập cơ?"

"Quán của nhà Từ Vãn Tinh, bạn học của con đó."

Kiều Mộ Thành ngước mắt thì phát hiện biểu tình của con mình có bất thường thế là ông ngẩn ra hỏi, Làm sao vậy?

Giây tiếp theo Kiều Dã ném khăn đi, tay cầm balô lập tức chạy ra ngoài.

Con đi đâu? Kiều Mộ Thành trợn mắt há hốc mồm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!