Chương 28: (Vô Đề)

Vào mùa đông trời tối sớm, sau khi ăn cơm chiều và ra khỏi nhà hàng kia thì màn đêm đã buông.

Càng vào đêm thì trung tâm thành phố càng náo nhiệt, mọi người nơi đất Thục nhàn nhã tự tại, cuộc sống về đêm cũng vì thế mà muôn màu muôn vẻ.

Ở quảng trường trung tâm có ngọn đèn dầu sáng mãi, trên mỗi cành cây cũng giăng đèn dây rực rỡ lấp lánh giống như muôn ngàn vì sao rơi xuống trần thế.

Kiều Dã nhìn người bên cạnh và hỏi:

"Giờ chúng ta về nhà hay đi dạo một vòng?"

"Đi một chút cho tiêu cơm."

Học sinh lớp 11 khó có lúc được nhàn hạ đi dạo phố đêm náo nhiệt thế này.

Từ Vãn Tinh cảm khái: Thật khó có được.

Khó có được cái gì?

"Tôi ấy. Tôi khó có lúc được ra ngoài đi dạo, một là không có thời gian, hai là không có tiền." Cô đưa tay lên miệng hà hơi, khói trắng bay ra,

"Hoặc là ở nhà làm bài tập, hoặc ở chợ đêm giúp lão Từ bày hàng ——"

"Hoặc ở quán trà chơi mạt chược?"

Kiều Dã đúng lúc mà chen vào một câu.

Từ Vãn Tinh trợn trắng mắt:

"Lão Từ không cho tôi chơi nữa rồi."

"Nhìn dáng vẻ cậu còn rất tiếc nuối cơ đấy."

"Còn không phải thế à?" Cô phiền muộn mà vỗ vỗ túi áo,

"Trước kia chơi bài ở chỗ dì Trương ít nhất còn thắng được chút tiền, sau khi giao một nửa cho lão Từ thì bản thân cũng có đồng ra đồng vào. Hiện tại tôi đúng là một nghèo hai trắng, tay vỗ vào nhau chỉ thấy nghèo đến leng keng."

Sau đám thành viên Tiểu Phân Đội Ma Tương thì đến lượt Kiều Dã cũng được chứng kiến trình độ sử dụng thành ngữ xuất sắc của Từ Vãn Tinh.

Cậu hỏi cô:

"Cậu thích chơi mạt chược thế hả Từ Vãn Tinh?"

Hả? Từ Vãn Tinh nghiêng đầu nhìn cậu sau đó nhướng mày,

"Mạt chược thì làm sao? Cậu có ý kiến gì?"

Không dám.

Ngoài miệng nói không dám nhưng biểu tình của cậu lại rất chân thật.

Từ Vãn Tinh đúng lý hợp tình hỏi lại cậu:

"Tốt xấu cũng là quốc tuý, đề Olympic toán và vật lý cậu thích không có được địa vị này đâu, khinh thường ai chứ?"

Mạt chược là đề tài không thể nói trong chốc lát, rất nhanh nó đã bị đánh gãy.

Chỉ vì ngay sau đó có một đứa nhỏ chừng 7,8 tuổi ôm một giỏ hoa tươi vọt đến non nớt nói:

"Anh ơi, mua hoa cho chị này đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!