Cánh tay bị chém nên nhân lúc lão Từ còn chưa về nhà Từ Vãn Tinh vội lén lút giặt sạch áo rồi phơi ở nóc nhà.
Nhìn vết rách to hiển nhiên không thể giấu nên cô nghĩ cả buổi mới lôi hộp kim chỉ lão Từ giấu trong ngăn kéo ra.
Cái hộp kia còn chưa mở bao nhưng cô vẫn vội cầm ống tay áo khua múa một lúc sau đó nghiêm túc ra tay.
Vốn tưởng với một người toàn mỹ trên có thể giải đề vật lý và toán Olympic, dưới có thể múa đao động thương như cô thì việc may vá nho nhỏ này khẳng định chỉ như trò chơi.
Nhưng mà tưởng tượng luôn tốt đẹp hơn thực tế.
Nửa giờ sau Từ Vãn Tinh trừng mắt nhìn ống tay áo xiêu xiêu vẹo vẹo và con rết khó coi xuất hiện trên đó.
Cô thực sâu sắc cảm nhận được ác ý của vận mệnh.
Đúng là không thở nổi mà.
Ông bố thô kệch nuôi được một đứa con gái cũng thô kệch không kém.
Về phương diện thủ công tinh xảo này thì Từ Vãn Tinh quả thực dốt đặc cán mai.
Nhưng biết làm sao đây? May vá xấu thì quần áo cũng phải mặc, rốt cuộc cô cũng chỉ có vài món đồ, chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hơn nữa cái này là một món cô thích nhất.
Từ Vãn Tinh thở ngắn than dài mà trở lại bàn học, nhưng cô chỉ bi thương 5 phút sau đó lại nhanh chóng liều mạng với bài tập toán, lý, hóa.
Sắp tới kỳ thi giữa kỳ, luyện nhiều chút cũng không xấu.
Kỳ thật một năm qua Từ Vãn Tinh chưa từng nghiêm túc với các môn toán, lý, hóa như thế này.
Cô có thiên phú nên cũng không phải nỗ lực gì nhiều, tùy tiện viết đã nghiền nát một đám bạn học cùng lớp.
Nhưng học kỳ này đã khác, mới đầu là vì phân cao thấp với Kiều Dã, dù sao cô cũng không thể nào thua được.
Nhưng sau đó cô cứ thế liều mạng, cuối cùng lại cùng Kiều Dã từ thù thành bạn.
Có lẽ một chữ bạn cũng không đúng lắm nhưng dưới quan hệ cạnh tranh bọn họ vẫn là người chung đường.
Hôm nay từ khu trò chơi về bọn họ còn có thể coi như cùng chung hoạn nạn.
Từ Vãn Tinh nay đây mai đó cực kỳ hào phóng mà đeo cho Kiều Dã tấm huy chương anh em tốt.
Thói quen này dần trở nên tự nhiên, mỗi ngày vừa về tới nhà cô lập tức liều mạng với toán, lý, hóa, giống như nghiện thuốc.
Tất cả đều xuất phát từ tình yêu nhiệt tình với các số tự nhiên, từ niềm vui thích của cá nhân.
Qua ngày hôm sau tới lớp Từ Vãn Tinh thoải mái hào phóng chào hỏi Kiều Dã: Tới sớm thế học bá.
Kiều Dã trầm mặc vài giây mới nói: Tôi có tên.
Từ Vãn Tinh bừng tỉnh, hóa ra là người ta ngại cái danh xưng này không cụ thể, không biết là gọi ai nên cô nhanh chóng bổ sung một câu: Được, Kiều học bá.
……
Còn không hài lòng hả?
Thế là cô hoả tốc đổi lại:
"Dã học bá? Kiều Dã học bá? Kiều bá bá? Dã bá bá?"
Kiều Dã mặt không biểu tình:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!