Chương 21: (Vô Đề)

Phòng khám ở trên con đường mỗi ngày bọn họ đi học.

Từ Vãn Tinh ở phòng trong tiêu độc và băng bó miệng vết thương còn Mập Mạp ngồi ở đại sảnh chờ.

Kiều Dã đóng tiền xong thì nghiêng người đứng trước phòng trị liệu nhìn.

Chỗ nào có cô quả nhiên đều náo nhiệt, với ông bác sĩ tóc đã bạc mà cô cũng có thể nói đến hăng say.

Bác sĩ hỏi cô:

"Miệng vết thương này là bị dao cắt hả?"

"Đúng vậy, là dao gọt hoa quả."

"Sao cháu gọt hoa quả lại để bị cắt lên cánh tay thế này?" Bác sĩ không thể tin được.

"Không phải cháu gọt hoa quả mà là cháu đánh nhau, kết quả thiếu chút nữa bị người ta coi như trái cây mà gọt luôn."

Kiều Dã: …… Có thể thoải mái nói đùa như thế vậy cậu ta đúng là lo lắng vô ích rồi.

Bác sĩ nhíu mày:

"Con gái còn học người ta đánh nhau nữa hả?"

"Hầy, bác đừng nói bừa, đây gọi là thấy việc nghĩa nên hăng hái làm, lấy giúp người làm niềm vui đó!"

Vì thế hai người nhanh chóng nói tới chuyện cô thấy việc nghĩa hăng hái làm thế nào.

Câu chuyện cứ vậy kéo dài trong 10 phút, cuối cùng sau khi bác sĩ đưa cô ra khỏi phòng thì hai người đã thân như người nhà.

Ông ấy còn ra sau quầy lấy bình Povidone và ba hộp băng keo cá nhân bắt cô nhất định phải nhận.

Nhưng trước khi cô ra khỏi phòng Kiều Dã đã bước tới ngồi bên cạnh Mập Mạp.

Tên kia mắt lé liếc cậu một cái rồi hỏi,

"Hai ngươi thân như thế từ lúc nào vậy?"

Kiều Dã ngây người: Cái gì?

"Hừ, xe cũng đi chung, ban ngày ban mặt còn ôm ôm ấp ấp……" Mập Mạp lẩm bẩm lầm bầm, nhưng lại phát hiện Kiều Dã đang mặt không biểu tình nhìn chằm chằm mình thì lập tức chùn lại mà đổi lời trách móc,

"Dù sao cậu cũng đừng có ý nghĩ vặn vẹo nào với Vãn Tinh đó! Tôi nói cho cậu biết, tuy tôi ngốc nhưng đám anh em của tôi không ngốc đâu. Nếu cậu dám có ý đồ lưu manh nào với Vãn Tinh thì mỗi người nói một câu đủ cậu chết đuối trong nước miếng rồi biết chưa?!"

Nhớ tới Tiểu Phân Đội Ma Tương của Từ Vãn Tinh, cộng thêm với hai học bá Vạn Tiểu Phúc với Tân Ý, còn có đàn anh khối 12 lần trước gặp ở sân thượng đưa mạt chược cho cô……

Kiều Dã giật giật khóe miệng.

Mập Mạp thấy thế thì hiểu lầm hỏi:

"Sao nào, cậu không tin hả?"

Tôi tin. Kiều Dã nghiêng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ sau đó lơ đãng hỏi,

"Vì sao mọi người lại nghe lời Từ Vãn Tinh vậy?"

"Hứ, tôi bảo này, cậu ăn nói kiểu gì thế?! Cái gì mà nghe lời? Tình cảm mọi người tốt, cùng nhau chơi chứ làm gì có phải quan hệ cấp trên cấp dưới mà bảo ai nghe ai!"

Mập Mạp trợn trắng mắt rồi lại nhịn không được gãi gãi đầu nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!