Chương 2: (Vô Đề)

Con mẹ nó ——

Lúc Từ Vãn Tinh đang khí thế ngất trời mà hò hét thì Kiều Dã……

Kiều Dã đã xoay người đi mất.

Từ Vãn Tinh cho rằng cậu thật sự muốn đi tới chỗ La Học Minh mách lẻo thế nên vội nhảy xuống quát:

"Cậu đứng lại, không cho đi!"

Thiếu niên vẫn bước thong dong, hoàn toàn không có ý định để ý tới cô.

"Này, gọi cậu đó có nghe không?"

"Này đằng kia, tôi biết người vừa rồi ở trong văn phòng là cậu!"

"Tôi nói cho cậu biết, kẻ mách lẻo thời đại này sẽ không biết mình chết thế nào đâu!"

……

Trong lúc cô khẩn trương đưa ra từng lời uy hiếp thì Kiều Dã đã đi tới cửa.

Rốt cuộc Từ Vãn Tinh không nhịn được nữa đành xông lên phía trước lấy tư thế sét đánh mà chặn người lại.

"Cậu cho rằng sư gia sẽ tin lời cậu hả?"

Sư gia —— Khóe miệng Kiều Dã giật giật, Thầy La hả?

Từ Vãn Tinh híp mắt nhìn cậu: Chứ còn ai?

Kiều Dã không dao động:

"Làm phiền nhường đường một chút."

"Không cho. Muốn mách lẻo thì phải đạp qua thi thể tôi trước!" Từ Vãn Tinh cười lạnh rồi bắt đầu vén tay áo,

"Từ tục tĩu tôi nói trước, tôi có đai đen Tae Kwon Do đó."

Hai người giằng co một lát, một kẻ ngửa đầu thấy chết không sờn, một kẻ cúi đầu mặt không biểu tình.

Cuối cùng là Kiều Dã duỗi tay gạt cánh tay như cẳng gà của cô sang một bên:

"Tôi đến quầy bán quà vặt mua bình nước, cậu khẩn trương cái gì?"

……

???

Từ Vãn Tinh ngây ra, mắt trợn lên buông tay:

"Ai khẩn trương? Tôi, tôi chỉ ——"

Chỉ cái gì? Ước lượng nắm tay rồi chào hỏi một cái hả? Cô đần ra không biết làm sao.

Mập Mạp là kẻ mở đầu phì cười, mấy đứa khác cũng cười phá lên nhưng bị Từ Vãn Tinh hung ác quắc mắt thế là cả bọn lập tức ngừng cười.

Lần này Kiều Dã thật sự biến mất ở cửa lớp.

Tình huống gì vậy? Từ Vãn Tinh không thể tưởng tượng được mà duỗi cằm ra ngoài cửa nhìn, Tên kia là ai thế?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!