Sau một lúc Kiều Dã ngừng lại.
Đưa ô cho tôi. Một tay cậu ta đỡ xe một tay vươn về phía Từ Vãn Tinh.
Từ Vãn Tinh vẫn đắm chìm trong phỏng đoán
"Kiều Dã có thực sự tốt bụng như vậy ư", lúc này cô theo bản năng đưa ô cho cậu ta.
Lúc phát hiện không đúng cậu ta đã đẩy cái xe địa hình sang.
Cậu dắt xe đi.
Hở?
Vì thế hai người nhanh chóng trao đổi vị trí, chú lùn 1m5 như cô rốt cuộc cũng không cần gian nan bung dù cho người khổng lồ nữa.
Từ Vãn Tinh lắc lắc cổ tay đau nhức rồi lẩm bẩm:
"Không nghĩ tới cậu cũng có lương tâm."
Kiều Dã:
"Tôi cũng không nghĩ cậu lại lùn như thế."
……
Từ Vãn Tinh trừng mắt nhìn chằm chằm cậu ta vài giây sau đó tức quá hóa cười:
"Nếu cậu muốn an ổn về nhà không việc gì thì tốt nhất trong quãng đường còn lại cậu câm miệng đi."
Một đường kế tiếp không ai nói chuyện, mưa thu tí tách rơi trên cái ô giống như tiếng ca khàn khàn.
Từ Vãn Tinh đẩy xe, ngẩng đầu thấy nước mưa vô hạn rơi xuống, lúc ngước mắt nhìn sang bên cô quả nhiên thấy bờ vai cậu ta ướt rồi.
Cô há miệng định nói gì đó nhưng rồi lại ngậm miệng, cuối cùng cô học bộ dạng cậu ta mà duỗi tay đẩy cán ô sang bên kia.
Kiều Dã nghiêng đầu nhìn cô, một lát sau mới nói: Có qua có lại.
Lúc nói lời này đáy mắt cậu có ý cười, trong giọng nói có vui sướng xưa nay chưa từng có.
Vì thế cây ô kia tiếp tục nghiêng về phía cô, để cô được an ổn dưới mảnh trời bé nhỏ ấy.
Từ Vãn Tinh bỗng nhiên không biết phải nói gì, từ chối hoặc cảm ơn giống như đều không quá thích hợp.
Cuối cùng cô bĩu môi:
"Đừng coi tôi như một cô gái nũng nịu yếu ớt."
Kiều Dã lễ phép hỏi lại:
"Vậy tôi phải coi cậu là một tráng hán thô kệch cao lớn hả?"
……
Từ Vãn Tinh nghẹn lời, cô cực kỳ thành khẩn nói:
"Thật sự đó, tôi nghĩ cậu vẫn nên câm miệng thì tính mạng sẽ an toàn hơn."
Khóe miệng Kiều Dã lại giật giật.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!