Chương 14: (Vô Đề)

"Ôi, đèn pin của tôi!" Từ Vãn Tinh gào một tiếng sau đó theo bản năng đuổi theo.

Nhưng chỉ vài bước là tới đường dốc, dù không phải vách đá cheo leo nhưng cũng đủ để cô bầm dập mặt mũi nếu lăn xuống.

May mà động tác của cô thực nhanh, chỉ chốc lát đã đuổi theo cái đèn pin đang lăn ục ục.

Khó khăn lắm cô mới sờ được tay cầm của nó.

Ai biết giây tiếp theo cánh tay cô lại bị người người ta giật lấy thế là cô lỡ mất cái đèn pin, trơ mắt nhìn nó lăn xuống núi và biến mất trong đống cây cỏ rậm rạp.

Từ Vãn Tinh: ……

Cô quay đầu lại không thể tin được mà nhìn Kiều Dã, Cậu làm gì thế?

Kiều Dã cũng mang vẻ mặt không thể tin tưởng:

"Đèn pin quan trọng hay mạng quan trọng?"

"Không phải tôi suýt với tới rồi hả? Nếu cậu không dùng sức kéo tôi thì tôi nhặt được nó rồi đó?" Từ Vãn Tinh quả thực quá tức giận.

Cô chỉ có mỗi cái đèn pin nạp điện ấy.

Cô phải tích cóp tiền ăn sáng nửa tháng mới mua được, mỗi lần chuồn êm ra ngoài đều phải nhờ tới nó.

Từ Vãn Tinh không cam lòng mà nhìn nhìn bên dưới lại phát hiện địa hình cũng tương đối thoai thoải, từng lùm cây trải rộng sườn dốc, xuống chút nữa chính là đường quốc lộ.

Nói cách khác chỉ cần cẩn thận một chút là cô có thể tìm được đèn pin của mình.

Dù xấu nhất thì cũng chỉ là lăn xuống sườn núi, cuối cùng nằm hình chữ X trên đường quốc lộ mà thôi, không vấn đề gì.

Hai người vừa ầm ĩ một trận thì cũng khỏi xem che khuất thiên thể, những người khác lúc này cũng lục tục thu dọn thiết bị.

Từ Vãn Tinh tiếc nuối nhìn bầu trời sau đó hung hăng liếc xéo Kiều Dã rồi xoay người nhảy xuống sườn núi.

Từ Vãn Tinh ——!

Kiều Dã gần như hét lên, tay lập tức duỗi ra nhưng lại chậm hơn cô một chút.

Cậu khó khăn lắm mới chạm được ống tay áo cô, nhưng chỉ đành trơ mắt nhìn cô biến mất trước mặt mình.

Mặt mũi Kiều Dã trắng bệch mà xông lên trước vài bước, tiếp tục nhìn xuống dưới sườn núi.

Cậu chỉ thấy một mảnh đen nhánh, duỗi tay không thấy 5 ngón, quả thực như vực sâu vạn trượng.

Từ Vãn Tinh? Kiều Dã cất giọng khàn khàn khó khăn gọi, trái tim cậu sợ hãi xoắn lại như bị người ta bóp lấy.

Làm gì? Ai ngờ tiếng đáp lại của cô lại vang lên từ rất gần.

Giọng cô bình thường hơn cậu nhiều, trước sau mang theo không kiên nhẫn —— đương nhiên chỉ có lúc đối mặt với cậu thì cô mới mang theo loại thù địch này.

Có thể nghe thấy tiếng đáp lại nên tảng đá trong lòng cậu cuối cùng cũng rơi xuống.

…… Sợ bóng sợ gió một hồi.

Kiều Dã mở đèn pin chiếu xuống chỉ thấy Từ Vãn Tinh êm đẹp ngồi xổm trên một cục đá lớn cách đó mấy mét, tay cố gắng duỗi ra sờ soạng trong lùm cây.

Lúc này lão Lương cũng đi tới bên sườn núi hỏi:

"Tiểu Từ, cháu ở dưới đó làm gì thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!