Lúc Từ Vãn Tinh trở lại phòng học đã là 5 phút sau.
Trong 5 phút ấy cô Trần đã kịp sửa sang lại cảm xúc của mình —— không thể cười được, phải chỉnh đốn lại không khí trong lớp học —— đám học sinh cũng không được cười.
Cuối cùng cô phải chỉnh bọn nhỏ này về đúng không khí nghiêm túc —— tất cả đều an tĩnh chuyên tâm làm thơ.
Nhưng cái này vẫn không ngăn được khoảnh khắc Từ Vãn Tinh trở lại phòng học mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn cô.
Giây tiếp theo mọi người trăm miệng như một cười ha hả, cô vừa xuất hiện đã đánh vỡ không khí trang nghiêm kia.
Từ Vãn Tinh: "?"
Đã xảy ra chuyện gì mà cô không biết sao?
Cô bỏ lỡ cái gì sao?
Từ Vãn Tinh không hiểu gì mà đi về chỗ mình, mãi tới khi ấy cô mới thấy bạn học Kiều Dã ngồi phía sau chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt không biểu tình nhìn mình.
"Đi ị xong rồi hả?" Giọng cậu đúng là được phun ra từ kẽ răng.
"……"
Từ Vãn Tinh chỉ thấy trong lòng lộp bộp, cô theo bản năng nhìn mặt bàn của mình và phát hiện cuốn sách ngữ văn kia hình như có lệch khỏi vị trí.
Từ từ, hình như cô quên mất đây là sách của Kiều Dã nên cứ thế cầm bút viết thơ lên trên.
Nhưng lúc ấy cả đầu óc cô chỉ có mỗi ý nghĩ làm sao làm thơ cho nhanh sau đó đi WC "Rửa sạch hàng tồn kho".
Con người ta có ba cái vội, về tình cảm hẳn cũng có thể tha thứ đúng không?!
Cuối cùng cô mới phản ứng lại đây, từ từ, sao cậu ta lại biết cô viết "bài thơ đi ị"?
Từ Vãn Tinh không thể tin nổi mà nhìn cậu ta chất vấn: "Cậu nhìn lén thơ của tôi hả?!"
"……"
Kiều Dã quả thực bội phục lô gic trog não của cô.
Cậu ta nhìn lén ấy hả? Thơ của cô có cái quái gì đáng để cậu nhìn lén? Rốt cuộc cậu phải luẩn quẩn thế nào mới có thể đi nhìn lén kiệt tác đi ị của cô chứ?
Giây tiếp theo cô giáo đứng trên bục giảng đánh gãy lời hai người: "Từ Vãn Tinh, còn đứng đó làm gì, mau ngồi xuống đi!"
Từ Vãn Tinh thực tức giận quay đầu mách luôn: "Báo cáo cô, Kiều Dã nhìn lén thơ của em!"
Cô giáo: "……"
Kiều Dã: "……"
Cả lớp: "……"
Cô giáo hắng giọng nói: "Cái này, Kiều Dã không nhìn lén thơ của em ——"
"Thế sao cậu ta biết em viết cái gì?"
Sau một lúc yên lặng cô giáo mới nói: "Là thế này, vì tốc độ làm thơ của em quá nhanh nên cô để Kiều Dã đọc cho mọi người cùng nghe thơ em viết."
"……"
Cô Trần vắt hết óc để chọn câu chữ, cuối cùng mới thận trọng nói: "Nếu tính đến tốc độ và tình cảm chân thật trong thơ của em thì cũng tàm tạm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!